Nhìn Triệu Thụy như cọc gỗ, Huyền Huyễn không xác định hỏi: "Triệu Thụy?"
"Là tôi."
"Người chết kia đâu?"
"Chạy." Triệu Thụy mở mắt, có chút hoang mang, "Cậu thả "ông ta"?"
Huyền Huyễn nhún vai, "Là "ông ta" rất giảo hoạt, vốn dĩ không hy vọng có thể dễ dàng bắt được "ông ta"."
Triệu Thụy không tin, nếu như Huyền Huyễn không hữu ý phóng thủy, lão bất tử kia sao có thể đi dễ dàng như vậy, chí ít phải để lại một cánh tay, còn là cánh tay bị thương Nguyệt Vũ, hiện tại Huyền Huyễn cố ý để gã đào tẩu, chắc hẳn có mục đích khác, anh cũng không cần quá mức lo lắng.
"Anh tìm được Trương Tuấn chưa?" Nguyệt Vũ hỏi.
Nguyệt Vũ vừa hỏi, Triệu Thụy bỗng nhiên cả kinh, "Mau tháo lá bùa của cậu xuống!"
"Ngại quá, đã quên." Huyền Huyễn xé lá bùa dán trên trán Triệu Thụy, Triệu Thụy lập tức như tên bắn xông ra ngoài.
"Muốn đi theo sao?"
"Không cần, quỷ tôi gọi tới có thể--" Huyền Huyễn lắc nửa đầu đột nhiên dừng lại, sắc mặt thoáng cái trắng bệch, ho nhẹ một tiếng, tận lực khiến mình không khác gì bình thường, "Xem chừng, Trương Tuấn hẳn ở trên đoàn tàu, muốn tìm người, quỷ tôi gọi tới sẽ hỗ trợ, tôi trước giúp anh giải thi độc đi."
Nguyệt Vũ không phải người mù, Huyền Huyễn thần sắc bất an anh để trong lòng, ngưng mắt nhìn cậu một hồi, lắc đầu.
Huyền Huyễn nóng nảy, "Còn kéo dài anh sẽ biến thành cương thi."
"Cương thi? Lẽ nào tôi trúng độc của cương thi? Kỳ quái, cương thi không phải chỉ biết nhảy sao, tôi thấy kẻ tập kích tôi không giống cương thi? Tay chân rất linh hoạt." Nguyệt Vũ bô bô hỏi liên tiếp vấn đề.
"Anh đừng nói nhảm nhiều như vậy!"
Huyền Huyễn quả thật sốt ruột, vì cậu đột nhiên nghĩ tới mình vẫn sai rồi, cậu cho thôn dân là thi sống, cho nên cảm thấy chỉ cần tìm được kẻ bị thương Nguyệt Vũ, thế nhưng cậu quên một vấn đề rất quan trọng, Nguyệt Vũ bị đao đâm trúng, nói cách khác thi độc dính trên lưỡi đao, thi độc trên đao không phải của kẻ bị thương Nguyệt Vũ, thôn dân không phải thi sống như cậu suy đoán, bọn họ là người thường, vậy thi độc trên đao là của thi thể nào? Hay nói không chỉ của một, mà là rất nhiều?
Huyền Huyễn tâm loạn như ma, cậu có phải quá mức tự tin? Luôn cho trên đời không gì đáng ngại, sẽ có cách giải quyết, thế nhưng kỳ thực đôi khi có những chuyện căn bản vô kế khả thi.
Nguyệt Vũ bỗng nhiên cười, "Tiểu Nguyệt, tôi lần đầu thấy cậu sốt ruột vậy, nhìn cậu kìa, đầu đầy mồ hôi."
Huyền Huyễn ngẩn ra, sững sờ nhìn Nguyệt Vũ tiếu ý dịu dàng.
Nguyệt Vũ ôn nhu lau mồ hôi trên trán Huyền Huyễn, một lát sau nói: "Cậu bình thường luôn tính toán kỹ càng, chưa từng hoảng loạn như vậy? Hoảng loạn của cậu nói rõ thi độc tôi trúng không đơn giản, thế nhưng cậu không nói cho tôi tính nghiêm trọng, không nói cho tôi nguyên nhân, có phải sợ tôi biết không để cậu trị liệu?"
"Tôi không phải không nói cho anh nguyên nhân, chỉ là--"
"Vậy cậu nói, tôi nghe."
Huyền Huyễn nhìn vào đôi mắt Nguyệt Vũ, "Sau khi chết không lâu sẽ xảy ra thi biến, thi độc của loại thi sống này không đủ khiến người sợ hãi, trình độ như bị ong chích, nhiều lắm sưng một cục, đi bệnh viện đã có thể giải quyết."
"Tôi trúng nhất định không phải loại thi độc này, chẳng lẽ là thi độc của lão thi ngàn năm?"
Huyền Huyễn cười khổ: "Cũng không phải."
Nguyệt Vũ kinh ngạc, "Không phải? Nhìn cậu khổ não như vậy, tôi còn nghĩ mình rất may mắn, trúng phải nó!"
Huyền Huyễn liếc xéo, tức giận nói: "Lẽ nào anh rất muốn trúng? Cho dù anh muốn cũng không có lão thi ngàn năm."
"Vậy tôi trúng là thi độc gì?"
"Thi độc của một kẻ khi sống sát nghiệt rất nặng, chết chí ít đã năm mươi năm."
"Đây có thể thấy được?" Nguyệt Vũ bội phục không ngớt.
"Không phải thấy được, là cảm giác được."
"Vì sao tôi không có? Trừ bỏ dịch thể lam lục ghê tởm, vết thương có chút đau, không còn gì khác."
Huyền Huyễn giật mình, trúng thi độc không thể nào hoàn toàn không có cảm giác, hạn độ thấp nhất là tay chân bắt đầu xơ cứng, thân thể nhiễm thi ban, nghĩ mình chậm rãi chết đi, cảm giác này rất kinh khủng, sao lại không có? Cậu không tin được nhìn Nguyệt Vũ, "Anh thực sự không có cảm giác?"
"Không có, chỉ là vết thương hơi xót, bất quá xót là bình thường, tôi là huyết nhục chi khu."
"Anh có phải thấy thân thể không chịu khống chế, cố ý không nói?"
Nguyệt Vũ bất đắc dĩ buông tay, "Thật không có."
"Anh nhảy hai cái tôi xem."
Tuy không rõ Huyền Huyễn có ý gì, Nguyệt Vũ vẫn nghiêm túc nhảy ba bốn cái.
Động tác rất tự nhiên, rất linh hoạt, không vấn đề gì, "Anh lại đây." Huyền Huyễn ngoắc.
"Nga."
Huyền Huyễn nhéo cánh tay Nguyệt Vũ, quái, không cứng đờ, cậu cởi quần áo anh, tỉ mỉ nhìn lại vết thương trên vai, phát hiện thi ban chỉ phân bố quanh vết thương, không lan tràn nữa.
Huyền Huyễn nghi hoặc không hiểu ra sao, kỳ quái, từ các loại dấu hiệu đến xem, thi độc này tuyệt không nghiêm trọng, thế nhưng trên người Nguyệt Vũ lại tràn ngập một loại khí tức tử vong cường liệt hủ hóa, còn có mùi máu tươi nồng đậm, nhìn tên này không giống giả vờ, anh ta thật không cảm giác gì, vậy đây là thế nào?
Huyền Huyễn trái lo phải nghĩ, cậu bỗng nhiên nhớ tới lần đầu khi thấy ảo cảnh, cậu từng một lần nghĩ rất táo bạo, rất muốn giết người, lúc đó Triệu Thụy cũng cảm giác vậy, duy độc Nguyệt Vũ không có, đây nói rõ gì?
Nguyệt Vũ bị đôi mắt đen bóng của Huyền Huyễn nhìn đến sợ hãi, nuốt nước miếng, đang tính mở miệng, Huyền Huyễn đột nhiên hỏi: "Anh là ai?"