Ngoài cửa sổ, mắt nhìn thấy, là khe núi trụi lủi, cây cối đốt trọi héo rũ, đoàn người quần áo tả tơi, gầy như củi khô, ánh mắt trống rỗng, nồng đậm khói bụi che khuất bầu trời, xa xa khói lửa nổi lên bốn phía, tiếng gào thét, tiếng gọi thê lương không dứt bên tai, bùn đất vốn dĩ vàng nâu ánh lên màu đỏ sậm, đó là vết máu khô, hiện ra trước mặt ba người là cảnh tượng tiếng kêu than dậy trời giữa chiến loạn.
Nguyệt Vũ nghĩ yết hầu phát khô, anh nuốt một ngụm nước bọt, tay chân cứng ngắc, thảm tượng trước mắt tuyệt không phải thời đại này sẽ có.
Chưa từng sống ở năm tháng chiến tranh, căn bản không thể cảm nhận được tàn khốc của nó, trong chiến tranh, mạng người bất quá là con kiến hôi, giẫm chết thì chết, căn bản không ai bi thương, đau lòng, vì mọi người đã chết lặng.
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương, Triệu Thụy không nói một lời, ánh mắt thâm trầm.
Huyền Huyễn mặt không biểu tình, chống lại ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc trên gương mặt bẩn thỉu của những người như quỷ đói này, tuy biết là hư huyễn, dù là cậu cũng sâu trong nội tâm diễn sinh tình tự khiếp đảm.
Nguyệt Vũ liếm đôi môi khô cằn, gian nan hỏi: "Đây có tính xuyên qua thời không?"
"Không thể nói chân chính xuyên qua thời không." Huyền Huyễn nói, "Vì đối những người này mà nói, bọn họ không thấy chúng ta."
"Bọn họ không thấy chúng ta?" Nguyệt Vũ đề cao âm lượng một thang, "Không giống, sao tôi nghĩ bọn họ như muốn ăn chúng ta?"
"Đại khái là vị trí lúc này của chúng ta đích xác có thứ khiến bọn họ thèm nhỏ dãi." Huyền Huyễn không xác định nói.
Nguyệt Vũ thở dài một hơi, "Vậy thì tốt, đổi lại là thật, nếu bọn họ lao tới, tôi phải suy xét có nên giết người tự vệ không."
"Anh không giết bọn họ, anh sẽ chết, vậy anh giết không?"
"Giết!"
"Thế thì tốt, dưới tình huống đặc thù nhất định phải ác!" Chữ cuối cùng Huyền Huyễn nói leng keng hữu lực.
Nguyệt Vũ bị cậu hung ác hoảng sợ, lo lắng hỏi: "Tiểu Nguyệt, cậu có phải bị quỷ quấn, sao như thay đổi một người?"
Triệu Thụy bên cạnh thầm nghĩ: quỷ nào dám quấn Huyền Huyễn? Ngại mạng dài?
Huyền Huyễn sờ kiểm, sắc mặt hòa hoãn, mắng một câu: "Chết tiệt, bị ảnh hưởng."
Nguyệt Vũ không khỏi càng lo lắng, Huyền Huyễn rất không thích hợp.
"Tiểu Nguyệt, cậu không sao chứ?"
"Không, chỉ là bị ảnh hưởng."
Nguyệt Vũ không hiểu ra sao, "Bị ảnh hưởng? Bị cái gì ảnh hưởng?"
Mắt Huyền Huyễn hiện lên kinh ngạc, hồ nghi hỏi: "Anh không thấy rất buồn bực, rất thị huyết, rất muốn giết người?"
Nghe vậy, Nguyệt Vũ rất nghiêm túc cảm nhận một chút, lắc đầu, "Không có."
Huyền Huyễn càng cảm giác kinh ngạc, quay đầu hỏi Triệu Thụy: "Vậy còn anh?"
Triệu Thụy gật đầu, "Tôi nghĩ là tâm tình tôi có vấn đề, chẳng lẽ không đúng?"
Huyền Huyễn không trả lời, dạo quanh Nguyệt Vũ một vòng, hầu như muốn dán lên chóp mũi Nguyệt Vũ, hoài nghi hỏi: "Anh thật là không chút cảm giác?"
"Không." Nguyệt Vũ trả lời rất khẳng định.
"Kỳ quái? Lẽ nào chỉ nhằm vào người có pháp lực? Hoặc anh tương đối đặc biệt?" Huyền Huyễn nhíu mày suy tư, "Quên đi, đừng làm chuyện vô dụng, trước tìm được Trương Tuấn rồi tính."
"Phòng điều khiển không người, đoàn tàu trưởng mặt người chết đi đâu?" Nguyệt Vũ hỏi.
"Không chỉ là đoàn tàu trưởng, nhân viên phục vụ, còn có mười mấy thôn dân nửa đường lên xe cũng biến mất, anh không phát hiện sao?" Huyền Huyễn vừa ra phòng điều khiển, vừa nói.
Bước chân Nguyệt Vũ khựng lại, "Cậu không nói, tôi thật không lưu ý, nói vậy, Trương Tuấn rất có thể ở cùng đám người kia, bé gái không phải nói Trương Tuấn đi theo một nhân viên phục vụ sao? Bất quá, nhân viên phục vụ cộng thêm thôn dân, chí ít 50 người, nhiều người như vậy dĩ nhiên thoáng cái biến mất, bọn họ có thể trốn đi đâu?"
Ánh mắt Triệu Thụy nhìn về đỉnh tàu, lại nhìn xuống chân, lạnh nhạt nói: "Phía trên và phía dưới đủ để giấu người."