Huyền Huyễn nhảy xuống, thấy Nguyệt Vũ cúi đầu suy nghĩ hoàn toàn không biết mình đã về, lập tức tiến lên vỗ vai anh, "Đờ ra cái gì?"
Nguyệt Vũ càng hoảng sợ, hầu như kêu lên.
Huyền Huyễn ngẩn ra, "Sao anh cứ như gặp quỷ?"
Nguyệt Vũ vỗ trán, "Không sao cả, nghĩ vài chuyện rất mê mẫn, cho quỷ chụp ót, bên trong có gì sao?"
"Một từ đường hoa lệ đến quá phận."
Mắt Nguyệt Vũ nổi lên nghi hoặc, "Từ đường -- hoa lệ đến quá phận?"
"Đúng vậy, chỉ là minh khuyển khảm trên cửa chí ít có thể bán hơn mười vạn." Huyền Huyễn nói giỡn.
"Minh khuyển?"
"Chó trông cửa của Minh Giới."
"Nếu đáng giá như vậy, cậu làm chi không nạy xuống?" Nguyệt Vũ trêu tức.
Huyền Huyễn giả vờ ai oán thở dài một hơi, "Tôi cũng muốn, thế nhưng không được."
"Vì sao không được?" Nguyệt Vũ hiếu kỳ.
"Ở đó có phong ấn của Diêm Vương đại quỷ đầu, tôi nếu vào nạy chó trông cửa, để chạy ác quỷ, Diêm Vương không phái người truy sát tôi mới là lạ, loại chuyện cái được không bù đủ cái mất này tôi sẽ không làm. Được rồi, vừa nãy có phải xảy ra chuyện gì?"
"Nhìn ra được?"
Huyền Huyễn liếc trắng, "Nói nhảm."
Nguyệt Vũ giản lược mà kẻ chuyện vừa nãy, Huyền Huyễn trầm ngâm, "Không biết bọn người này làm gì, xem ra chúng ta phải cẩn thận."
"Có ác quỷ cậu chống đỡ, có ác nhân tôi phụ trách." Nguyệt Vũ không chút lo lắng.
Huyền Huyễn không khỏi buồn cười, "Anh tính phụ trách ác nhân thế nào?"
"Một súng bắn chết!"
"Súng đâu ra? Của công lần trước ông chú Hồ lấy từ cảnh cục?"
"Bằng không còn có thể của ai, lần trước cầm tôi chưa trả lại, hiện tại trong ba lô còn ba hộp đạn."
Huyền Huyễn cười khẽ, "Tư tàng súng ống là phạm tội, ha hả..."
...
Khi về nhà chú Toàn trong miệng Phạm Tiểu Yến, hai người phát hiện người trong nhà càng nhiều, bọn họ thậm chí không có chỗ chen chân, kẻ không chỗ ngồi cầm bát cơm ở ghế gỗ dài dưới mái hiên ăn đến vui, bầu không khí nhiệt liệt phảng phất đang mở party long trọng, náo nhiệt khiến nội tâm Huyền Huyễn có quái dị bữa cơm cuối cùng.
Mắt sắc Trương Tuấn vừa thấy Huyền Huyễn lập tức từ chen ra, anh vừa đứng dậy, vị trí lập tức bị chiếm.
"Cậu đã về, có gặp chuyện gì đặc biệt không?"
Nguyệt Vũ vừa thấy Trương Tuấn nhiệt tình dào dạt đã không có hoà nhã, theo anh quan sát, Trương Tuấn trăm phần trăm đối Tiểu Nguyệt của anh cảm thấy hứng thú, thấy Tiểu Nguyệt như ong mật thấy hoa tươi vừa nở, tí ta tí tửng.
Huyền Huyễn trừng mắt, "Chuyện gì đặc biệt? Anh cho sẽ có chuyện gì đặc biệt?"
Trương Tuấn trái phải nhìn một chút, hạ giọng nói: "Có gặp quỷ hay gì không?"
Ngạc nhiên trong mắt chợt lóe mà qua, Huyền Huyễn bất động thanh sắc mỉm cười: "Trên đời sao lại có quỷ?"
Trương Tuấn trợn tròn mắt, tễ mi lộng nhãn, "Cậu đừng giả ngu, mọi người là đồng hành."
Huyền Huyễn nhìn thoáng mặt anh, nụ cười ấm áp, "Anh cũng là bác sĩ?"
Trương Tuấn trợn tròn mắt, lắp bắp, "Cậu, cậu là bác sĩ?"
"Đúng vậy, không giống sao? Ai nha, sắc mặt anh không tốt, cần tôi xem giúp anh sao?" Huyền Huyễn cười rất chân thành.
"Tôi tới tôi tới." Nguyệt Vũ một tay bắt lấy cổ tay Trương Tuấn, đáp mạch đập, "Anh hàn tính ngưng trệ dẫn đến khí trệ huyết ứ, quanh thân đau đớn, về nấu chút phụ tử uống đi."
Lời vừa nói, ánh mắt Trương Tuấn nhìn Nguyệt Vũ nhất thời thay đổi, trở nên nóng bỏng mà sùng kính, xưng hô cũng bật người sửa lại, "Tôi đã nói vì sao hôm nay cả người đau nhức, bác sĩ, phụ tử là gì?"
"Rễ củ của ô đầu thuộc họ mao lương, tiệm thuốc Đông Y bình thường có. Nấu riêng có lẽ mùi vị không tốt, có thể bỏ nửa con gà vào nấu." Nguyệt Vũ vẻ mặt nghiêm túc.
Trương Tuấn liên tục gật đầu, "Nhất định phải bỏ nửa con? Một con được không?"
"Tùy anh."
Nghe hai người nói chuyện, Huyền Huyễn không khỏi cười trộm, cậu nhịn cười hỏi: "Sao thoáng cái nhiều người như vậy, đều ngồi ra cửa."
"Lúc trước không phải có người ngại bẩn không xuống xe sao, hiện tại thôn dân trải ván gỗ trên đường, hơn nữa ăn không cần tiền, hầu như cả xe lửa đều xuống." Trương Tuấn nói.
"Cái gì ăn không cần tiền?"
Trương Tuấn hài lòng nói: "Thôn dân ở đây rất hiếu khách, miễn phí mời mọi người ăn."
Miễn phí?
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ nhìn nhau, bọn họ không phải không tin có người nhiệt tình hiếu khách, thế nhưng nếu nói thôn dân mời mọc là không ý đồ, bọn họ sẽ không tin, không phải lấy tiểu nhân chi tâm độ quân tử chi phúc, chỉ là đoàn tàu trưởng âm lãnh, thôn dân cử chỉ dị thường, còn có những lời vô tâm của Phạm Tiểu Yến khiến bọn họ trong lòng có đáy, nghĩ ngoài mặt không thể tin.
Huyền Huyễn cười cười, "Bánh từ trên trời rơi xuống."
Trương Tuấn phụ họa: "Không sai, cho nên mới thoáng cái bạo tăng, người sao, đều thích tiện nghi."
Nguyệt Vũ chen vào nói, "Anh vừa nãy hỏi bọn tôi gặp quỷ không, còn nói cái gì đồng hành, anh là đạo sĩ?"
Trương Tuấn không ngừng phất tay, "Không phải, tôi không cần làm đạo sĩ, không tiền đồ, tôi là mở cửa hàng bán hoa."
Thấy biểu tình trên mặt hai người có chút cổ quái, Trương Tuấn cười ngây ngô, "Có phải nhìn tôi không giống mở cửa hàng bán hoa."
"Cũng không phải." Huyền Huyễn chậm rãi nói, "Vậy anh vì sao hỏi gặp quỷ không?"
Trương Tuấn đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Đều do Tiểu Thụy, cậu ấy nói cảm giác phía hai người đi có âm khí, còn nói cậu pháp thuật cao, cho nên tôi mới hỏi cậu, ai, lời tên kia thật không thể tin."
Huyền Huyễn giật mình, quay đầu, cảm giác tầm mắt của cậu, còn đang chậm rãi ăn mì Triệu Thụy ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, hai người đều muốn xuyên qua ánh mắt đối phương nhìn thấu gì, thế nhưng ai cũng không được.