Một bộ não, một quả tim, một trái thận lẳng lặng nằm trong tủ lạnh tản ra khí lạnh, khiến người dựng tóc gáy.
"Lẽ nào vợ chồng Tạ Quân buôn lậu nhân thể khí quan?" Hàn Vũ suy đoán, "Thế nhưng không giống?"
Nhìn nữa khó bảo toàn không ói, phục hồi tinh thần Đường Vân trước đóng tủ lại, "Vì sao không giống?"
"Vì không tươi."
Đường Vân hồ đồ, "Không tươi? Gì không tươi?"
"Ba khí quan này."
"A?" Đường Vân ngây người, nghĩ cực kỳ bất khả tư nghị, "Vậy cũng có thể nhìn ra? Làm thế nào?"
"Nếu như vợ chồng Tạ Quân dự định buôn bán khí quan, căn bản sẽ không tùy tiện bảo tồn khí quan như bảo tồn một miếng thịt heo. Dưới tình hình chung khí quan sau khi ly thể cần trải qua nhiệt độ thấp xử lý, nhiệt độ thấp có thể kéo dài thời gian bảo tồn đối khí quan thiếu máu. Cách bảo tồn khí quan y học hiện nay thường dùng là sử dụng thuốc ức chế sự trao đổi chất làm chậm lại sự trao đổi chất, vậy sẽ không cần cung dưỡng và cung cấp năng nguyên, tức phương pháp làm lạnh đơn thuần. Nhổ trồng khí quan thông thường phải vận chuyển cự ly xa, nhất định chọn dùng dịch bảo tồn cao thẩm thấu và cao giáp đặc chế, tương tự như chất điện giải của thành phần bên ngoài và tế bào bên trong, khiến mức độ cation chênh lệch trong ngoài biến mất, phòng ngừa ion kali trong tế bào chạy trốn. Ba khí quan này vừa nhìn chỉ biết là tùy ý bỏ vào, căn bản không trải qua xử lý đặc thù, cho nên tôi nói không tươi, khí quan như vậy có thể nói không dùng được."
Hàn Vũ bùm bùm nói một đống, Đường Vân nghe có chút vựng hồ hồ, "Vậy vợ chồng Tạ Quân bỏ ba khí quan này vào tủ lạnh làm gì? Ấn anh nói, thuần túy là lãng phí."
"Không thể khẳng định là vợ chồng Tạ Quân bỏ vào, bọn họ cũng bị người móc não, bất quá, tim và thận vẫn còn."
Đường Vân nhíu mày suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra gì, lắc đầu, tạm thời vứt vấn đề này sang bên, hiện tại quan trọng nhất là tìm lối ra, ở đây không có nước uống, không mau nghĩ cách rời đi, xác định chết rất khó xem.
Hàn Vũ sờ cằm trầm tư, "Kẻ giam chúng ta vào đây cùng giết Tạ Quân Hoàng Vân không biết có phải một không? Mục đích của hắn ở đâu? Nghĩ không ra!"
"Tuy vấn đề này rất quan trọng, thế nhưng trước nghĩ cách rời đi rồi nói, tôi không muốn chết ở đây."
"Cũng phải. Tiểu Vân, cậu mang điện thoại không?"
Đường Vân sờ sờ trên người, cười khổ: "Không, anh —— không mang?"
"Không. Bất quá cho dù mang cũng không thể sử dụng."
Hai người nhìn nhau, thở dài.
"Đừng nản chí, nhất định có lối ra, bằng không chúng ta làm sao vào." Hàn Vũ an ủi nói.
"Đúng!" Một lời giật tỉnh người trong mộng. Đường Vân xoa trán, "Ai, đều choáng váng."
Hàn Vũ hôn trán anh, "Sợ gì? Có tôi."
Đường Vân cười cười, "Là vì có anh mới không đáng tin."
Hàn Vũ suy sụp, "Tôi thương tâm, cậu phải bồi thường tinh thần tổn thất cho tôi."
Đường Vân ý tứ hôn môi Hàn Vũ, sờ đầu anh, "Ngoan."
Hàn Vũ đôi ngươi xoay tròn, "Còn muốn ôm một cái."
"Ôm cái đầu anh!" Đường Vân cười mắng.
Náo loạn một hồi, tâm tình trầm trọng dễ dàng hơn, hai người lại cẩn thận lục soát hầm ngầm một lần, thậm chí nâng đi thi thể Tạ Quân và Hoàng Vân, nhấc lên tấm thảm dưới thân bọn họ, Đường Vân còn bò lên kiểm tra cái nôi treo giữa không trung, thế nhưng không có thu hoạch.
Cuối cùng hai người nhất trí mà đặt ánh mắt ở lỗ hổng bọn họ chui ra.