Sở Hoàn ghé qua nhìn, "Là cô bé."
Đường Vân nhìn Lâm Lâm chui ra bụi hoa, thầm nghi hoặc, cô bé rốt cuộc từ đâu chui ra? Sao cứ vậy đột nhiên xuất hiện.
Lâm Lâm đầu tiên là đứng đó hết nhìn đông lại nhìn tây, tựa hồ muốn xem gần đó có ai không.
Đường Vân tâm niệm khẽ động, nói với Sở Hoàn: "Cậu mở cửa, làm bộ khép hờ quên đóng."
Sở Hoàn ngẩn ra, lập tức rõ ý Đường Vân, gật đầu.
Đường Vân ló ra cửa sổ, thấy Lâm Lâm rất nhanh chạy đến cửa, vươn tay tính ấn chuông, thế nhưng sau một khắc rút tay về, đại khái phát hiện cửa không đóng, cô bé trái phải nhìn một hồi, cẩn thận đẩy vào.
Sở Hoàn và Đường Vân ẩn thân ở chỗ bí mật, nhìn Lâm Lâm rón ra rón rén vào nhà.
"Chú ơi, chú ơi, các chú có ở nhà không?" Thanh âm như mèo con, không nghe kỹ hầu như không nghe được.
Không nghe đáp lại, Lâm Lâm rất nhanh chạy tới cạnh bàn, vừa nhìn, không thấy có ăn, cô bé rất thất vọng.
Cô bé định xoay người rời đi, đi vài bước, đôi ngươi xoay tròn, ánh mắt bay vào bếp.
"Chú ơi, chú ơi, các chú có ở nhà không?" Cô bé lại gọi vài tiếng.
Xác định không ai, Lâm Lâm lá gan lớn, vội vàng xông vào.
Đường Vân nhìn thoáng xô nước Sở Hoàn xách trên tay, không giải thích được hỏi: "Cậu tính làm gì?"
"Muốn xem cánh tay cô bé, xối ướt là tiện nhất. Lát nữa tôi kéo quần áo, cậu nhân cơ hội chụp ảnh."
Đường Vân gật đầu.
Trên bàn cơm nhỏ ở bếp đặt hoa quả, bánh mì các loại Sở Hoàn lấy ra từ tủ lạnh.
Nhìn Lâm Lâm như quỷ đói đói bụng mấy đời, yêu thích lần đầu thấy cô bé sinh ra đều không còn, lúc này chỉ có kinh hãi, hơn nữa Đường Vân có ảo giác, Lâm Lâm ra vẻ càng có thể ăn hơn lần đầu gặp.
Sở Hoàn mắt trừng đến tròn, giật mình khẩu vị cực lớn của Lâm Lâm.
Quán quân giải đấu thi ăn thế giới cũng không ăn nhiều như vậy, Sở Hoàn rất hoài nghi thân thể đứa trẻ trước mắt rốt cuộc cấu tạo thế nào, đồ đã ăn chạy đi đâu?
Lâm Lâm ăn xong trên bàn, chân tự động xoay về phía tủ lạnh.
Trong tủ lạnh đặt thịt bò sống Hàn Vũ mua về tính làm bò nấu tiêu đen, Lâm Lâm lấy thịt bò ra nhìn một chút, một ngụm cắn xuống.
Đường Vân và Sở Hoàn sợ ngây người.
Lâm Lâm ăn thịt bò sống, tựa hồ ăn thứ mỹ vị nhất trên đời, biểu tình trầm mê, cả tơ máu dính vào khóe miệng cũng không thèm lau.
Đường Vân và Sở Hoàn da đầu tê dại, ghê tởm nảy lên, hầu như nhịn không được muốn ói.
Đây đã không phải vấn đề khẩu vị lớn nhỏ, Đường Vân cảm thấy Lâm Lâm rất kinh khủng, cư nhiên thịt bò sống cũng ăn đến ngon lành, nếu như trước mắt có thi thể, anh không chút nghi ngờ cô bé sẽ ăn hết.
Sở Hoàn nghẹn họng nhìn trân trối: "Đường Vân, tôi, tôi nghĩ cô bé có bệnh, vì tốt cho cô bé, tôi thấy chúng ta nên dẫn cô bé đi bác sĩ."
Đường Vân không ngừng gật đầu, Lâm Lâm thật rất không thích hợp.
Hai người đánh mắt, chặn cửa nhà bếp.
"Ch -- ú!
Vừa thấy bọn họ, Lâm Lâm lập tức giấu thịt bò cầm trong tay ra sau, thần sắc kinh hoảng, nhìn động tác của cô bé là tính lao ra, thế nhưng bất đắc dĩ cửa có người đứng đấy, ra không được.
"Lâm Lâm, cháu qua đây, chú dẫn cháu đi ăn McDonald"s được không?" Đường Vân ôn nhu dụ dỗ.
Lâm Lâm lắc đầu, cắn môi không nói lời nào.
"Cháu không thích McDonald"s, vậy cháu muốn ăn gì?"
Lâm Lâm lại lắc đầu.
"Cháu không đói sao? Chú dẫn cháu đi ăn được không."
Lâm Lâm không nói lời nào, ánh mắt thiểm lên, đột nhiên, cô bé quăng thịt bò cầm trong tay về phía Đường Vân, Sở Hoàn, thừa dịp hai người cúi đầu, từ giữa chui qua.
Bọn họ phản ứng rất nhanh, Sở Hoàn đuổi theo một tay bắt lấy tay Lâm Lâm, Đường Vân cấp tốc kéo ống tay áo của cô bé xuống.
Cánh tay Lâm Lâm trắng hơn người bình thường rất nhiều, như bạch tạng, trên làn da vốn dĩ nhẵn bóng, nổi lên bọng nước trong suốt nho nhỏ, mỗi bọng nước có một nhuyễn trùng màu đỏ cực bé, nhìn thoáng như sợi dây đỏ.
...