Đôi mắt vẫn nhắm chặt của cô bé chậm rãi mở ra, thấy đôi mắt này, mọi người không khỏi trái tim băng giá.
Đó là một đôi mắt không phải nhân loại nên có, màu huyết hồng, đỏ sẫm như máu tươi, khiến người nhìn không hiểu mà sợ.
Cô bé chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt lãnh điện trên mặt mọi người đảo qua, nhìn khiến đám người Tiêu Xuân Thu lông tơ dựng thẳng.
Mắt cô bé hiện lên một tia nghi hoặc, nhìn tay chân mình, lại nhìn mọi người, hỏi: "Các anh là ai?"
"Người, người bình thường, em là ai?" Huyền Huyễn hỏi.
"Em?" Cô bé tựa hồ suy nghĩ có chút không linh hoạt, nghĩ thật lâu mới nói: "Em, em là ai? Em không nhớ rõ."
Tiêu Xuân Thu nhỏ giọng nói: "Lẽ nào gặp phải mất trí nhớ?"
"Hình như là vậy." Tiểu Thường nói.
"Em thực sự không nhớ rõ, hay không muốn nhớ?"
Đối ngữ khí mang theo nghiêm khắc của Huyền Huyễn, Tiêu Xuân Thu không tán thành nói: "Có cần dữ vậy sao? Người ta chỉ là một cô bé."
Huyền Huyễn quay đầu liếc Tiêu Xuân Thu, "Sao anh biết đây là một cô bé?"
Tiêu Xuân Thu hồ nghi, "Không phải sao? Tuy cô bé tóc trắng, thế nhưng dung nhan nhìn qua thật là một cô bé mười hai mười ba tuổi."
Nghe vậy, cô bé tinh thần hoảng hốt bỗng nhiên đối Tiêu Xuân Thu lộ ra một nụ cười khô lạnh.
Tiêu Xuân Thu chỉ cảm thấy lòng bàn chân ứa ra hàn khí, bị lạnh ngã.
Ông chú Hồ lo sợ hỏi: "Cô bé cười gì?"
"Đại khái là cười chúng ta ngốc, thả cô bé ra, ở đây nhiều người như vậy, nhất định có một kẻ chết thay thích hợp." Dương Lăng âm trầm trả lời.
Ông chú Hồ nhất thời cảm thấy âm phong trận trận, lưng chợt lạnh.
"Dương Lăng chết tiệt, cậu đừng nói bậy dọa người."
Dương Lăng nhe răng cười, "Đừng sợ, tôi bảo vệ cậu."
"Cút ngay!"
Cô bé hốt hoảng cười cười, "Các anh đã cứu em, em biết, em sẽ báo đáp các anh."
Bị Dương Lăng một câu "nhất định có một kẻ chết thay thích hợp" dọa nhảy Tiểu Thường pha trò: "Báo đáp thì không cần, đừng hại bọn anh là được."
Cô bé lại cười cười, cật lực đứng dậy.
Đại khái là thời gian dài bị khóa trong quan tài, động tác cô bé chậm chạp, tay chân căn bản không chịu khống chế.
Nguyệt Vũ định tiến lên đỡ cô bé, Huyền Huyễn lại lắc đầu.
Cô bé vịn cạnh quan tài rốt cục đứng lên, lúc này con cún chạy tới, liếm cổ chân cô bé.
"Huyền Huyễn cún của cậu làm phản." Tiêu Xuân Thu cười nhạo nói.
Ông chú Hồ cho anh một cái bạo lật, thấp giọng trách cứ: "Cháu cũng không nhìn hiện tại là tình thế gì, cư nhiên còn có tâm tình cười nhạo Huyền Huyễn, cẩn thận lát nữa xảy ra chuyện, cậu ấy đầu tiên hi sinh cháu."
"Huyền Huyễn mới không phải người như vậy, cậu ấy là tiêu chuẩn nói năng chua ngoa, đậu hũ——"
"Tiêu Xuân Thu anh nói thêm một câu, đầu tiên bắt anh khai đao." Huyền Huyễn cảnh cáo.
Tiêu xuân thu bĩu môi, "Không biết tốt xấu."
Cô bé tựa hồ không nghe được mọi người nói chuyện, chỉ là cúi đầu nhìn con cún bên chân, một lát, cô bé vươn tay sờ nó, thì thào nói một câu.
Giọng cô bé rất thấp, Huyền Huyễn nghe không rõ cô bé nói gì.
Ngồi một hồi, cô bé đứng lên, cô bé vừa đứng, mọi người phát hiện cô bé hình như thoáng cái cao lên không ít, không biết là lỗi giác hay vì cô bé vẫn nằm, cho nên nghĩ cô bé khá cao.
Cô bé nhìn mọi người một cái, lung lay đi ra nhà đá.
Nơi cô bé đi, lũ ruồi vốn dĩ không nhúc nhích đều lui về sau, cuối cũng dĩ nhiên như thủy triều lui vào lỗ thủng trên vách đá, nháy mắt, lui đến sạch sẽ, nhanh đến bọn họ hầu như cho mình hoa mắt, cho lũ ruồi vừa nãy công kích bất quá là ảo giác.
Thẳng đến khi bóng lưng thon gầy của cô bé biến mất ở lối vào, mọi người mới như trong mộng vừa tỉnh.
Hơn nửa ngày, Nguyệt Vũ thở ra một hơi, "Mọi chuyện là thế nào? Cô bé này là người hay quỷ?"
Huyền Huyễn định trả lời, bỗng nhiên con cún uông uông kêu đuổi theo.
"Cún, trở về, trở về! Đừng đi theo cô bé, cún!"