Tiểu Thường vịn vai Tống Tiếu Ngự, nhô đầu nhìn vào trong quan tài, "Đây là người hay quỷ?"
"Quỷ cũng là người." Tiêu Xuân Thu nói.
"Tiêu tiểu tử khó được nói một câu sâu sắc." Ông chú Hồ giả vờ khoa trương.
"Ông chú chết tiệt, lời này là ý gì? Lẽ nào cháu bình thường rất nông cạn?"
"Chính cháu tự hiểu."
"Hừ!"
Tiểu Thường khách sáo liếc hai người, "Ấu trĩ!"
"Nữ yêu tóc bạc." Dương Lăng không tự giác nói.
Tống Tiếu Ngự hắc hắc hai tiếng, "Chú đừng nói, thật đúng mười phần một nữ yêu tinh."
Ông chú Hồ tâm dương khó nhịn, "Thật muốn sờ thử, xem có phải người sống không?"
"Ông chú, đừng quên chúng ta vừa nãy thế nhưng nghe tiếng rên rỉ."
"Tiếng rên rỉ? Nói không chừng là ảo giác."
Quan tài hồng diễm, một người toàn thân tuyết trắng, quỷ dị mà thần bí, khiến người nhịn không được trái tim băng giá.
"Mọi người nói, quan tài như vậy, người như vậy, giá trị bao nhiêu?" Tiêu Xuân Thu ý nghĩ kỳ lạ hỏi.
Huyền Huyễn liếc trắng, "Nhìn không ra anh là một kẻ thiếu đạo đức!"
"Huyền đại sư, ở đây chỉ cháu không sợ quỷ, mau nhìn xem cô bé này có phải người không?" Ông chú Hồ nóng ruột nói.
Mọi người cũng giục.
Huyền Huyễn liếc một bọn cảnh cục muôn miệng một lời, thật sâu cảm nhận người của cảnh cục không gì khác nhau, đều không lương tâm!
Mọi người thấp thỏm, nhìn Huyền Huyễn vươn tay để dưới mũi cô bé thăm dò hơi thở.
"Sao, sao? Chết hay sống?"
"Tuy khí tức rất yếu, bất quá hẳn là sống."
"Sống?" Nguyệt Vũ cực độ kinh ngạc, "Không thể nào, mọi người cũng thấy, quan tài này hẳn là thời gian dài ngâm trong huyết trì, sao có thể là sống? Nếu thật là người sống, vậy đó là kỳ tích thế giới."
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu không hẹn mà cùng hoan hô: "Mỹ nhân ngư!"
Huyền Huyễn đầu đầy hắc tuyến, "Mỹ nhân ngư? Hai người đọc quá nhiều cổ tích đi?"
"Bằng không sao cô bé có thể sống trong nước lâu vậy? Nhất định là mỹ nhân ngư!" Tiêu Xuân Thu khẳng định nói.
"Cô bé không có đuôi." Thượng Quan Hiên vạch ra sự thật.
Tiêu Xuân Thu hớn hở nói: "Thượng Quan Hiên, cậu rất không kiến thức, đuôi của mỹ nhân ngư có thể biến thành chân người."
Thượng Quan Hiên híp mắt nhìn Tiêu Xuân Thu có chút điên cuồng, "Tiêu Xuân Thu, cậu tỉnh lại cho tôi!"
Tiêu Xuân Thu nhìn Thượng Quan Hiên lạnh mặt, bất mãn bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Dữ cái gì? Ai sợ ai?"
Thượng Quan Hiên bị Tiêu Xuân Thu tức chết, khẩu bất trạch ngôn nói: "Chân của cô bé nếu có thể biến thành đuôi, tôi cũng có thể biến thành hồ ly!"
Vèo! Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ song song bật cười.
Tiêu Xuân Thu trợn mắt há hốc mồm nhìn Thượng Quan Hiên, hoàn toàn quên phản ứng.
Tiểu Thường không giải thích được hỏi: "Biến thành hồ ly? Vì sao biến thành hồ ly? Thượng Quan, thật không ngờ cậu thích hồ ly như vậy."
Nhất thời nói lỡ Thượng Quan Hiên quẫn bách, kéo dài mặt nói: "Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cô bé này không phải mỹ nhân ngư."
Phục hồi tinh thần Tiêu Xuân Thu không nói một lời ôm lấy tiểu hồ ly ghé trên vai Thượng Quan Hiên, lật qua lật lại nghiên cứu, khiến tiểu hồ ly thảm hề hề khẽ gọi.
Thượng Quan Hiên không hiểu ra sao, "Cậu làm gì?"
Tiêu Xuân Thu thần sắc cổ quái nhìn Thượng Quan Hiên vài lần, không cho xen vào nói: "Hồ ly này về sau theo tôi."
Mọi người hai mắt chấm hỏi, vẻ mặt khó hiểu.
Thấy ánh mắt Tiêu Xuân Thu nhìn tiểu hồ ly, Thượng Quan Hiên đột nhiên hiểu rõ Tiêu Xuân Thu nghĩ gì, không khỏi đau đầu nói: "Hồ ly này chỉ là hồ ly, không phải hồ ly tinh!"
Bị phá tâm tư Tiêu Xuân trên mặt nóng lên, trừng Thượng Quan Hiên không nói.