Mọi người nhất thời an tĩnh, tiếng ngỗng cạc cạc kêu đột nhiên biến mất, xung quanh vắng vẻ.
Tiểu Thường lau mồ hôi, cười gượng nói: "Bầy ngỗng này chạy thật nhanh."
"Không phải chạy nhanh, mà là không thấy, mọi người nhìn, vết chân ngỗng đến đây biến mất."
Thượng Quan Hiên lướt qua Nguyệt Vũ, dùng đèn pha chiếu trên đất, vết chân ngỗng mất trật tự đến đây quàng quạc mà ngừng, ngoại trừ xương khô hãm trong bùn, mặt đất đều là bằng phẳng.
Nguyệt Vũ nói: "Có lẽ nào chúng chạy trên mấy bộ xương?"
Thượng Quan Hiên ngồi xuống, nhìn kỹ một hồi, "Không giống, bùn đất ẩm ướt như vậy, nếu chạy trên đó, hẳn để lại vết tích, thế nhưng mấy bộ xương này không có dính bùn."
Mọi người nghe xong chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh dưới chân dâng lên, Tiêu Xuân Thu pha trò: "Mấy súc sinh này sẽ không bay lên trời đi?"
Ông chú Hồ liếc xéo, "Bay lên trời? Có thể bay đi đâu? Ở đây chỉ có một con đường, không phải tiến về trước, còn có thể xuyên tường sao?"
"Vậy giờ làm sao?" Nguyệt Vũ hỏi.
Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, "Không làm sao cả, đi tiếp, bất quá chúng ta phải cẩn thận."
Thượng Quan Hiên đề nghị: "Tôi nghĩ hai người đi tương đối an toàn, dù sao sơn động cũng rộng."
Mọi người gật đầu.
Tám người cẩn thận dọc theo vách núi đi tiếp, trong bóng tối, chỉ có tiếng giày tất tất giẫm lên nước bùn cùng tiếng hít thở rất nhỏ, trừ đó ra, không còn lại gì.
"Uy, có thể nói gì không?" Tiểu Thường nhỏ giọng hỏi.
"Không biết nói gì." Ông chú Hồ trả lời.
"Không nói gì nghĩ có chút là lạ." Tiểu Thường lẩm bẩm.
Ông chú Hồ trêu chọc nói: "Bảo Tống Tiếu Ngự tỏ tình cho cháu nghe."
Tiểu Thường giỡn: "Nghe chán rồi, không muốn nghe, không bằng gọi Dương Lăng tỏ tình cho chú?"
Những người còn lại lập tức phụ họa.
Ông chú Hồ giận nói: "Tiểu Thường chết tiệt, về giáng chức cháu, điều cháu đi xa, cho cháu và Tống Tiếu Ngự làm ngưu lang chức nữ!"
Tiểu Thường làm mặt quỷ, "Ông chú, cháu sợ nha!"
Tống Tiếu Ngự ôm Tiểu Thường, thâm tình nói: "Không sợ, tôi nuôi cậu."
Tiểu Thường hôn Tống Tiếu Ngự một cái, nhướng mày nhìn ông chú Hồ.
Ông chú Hồ dỗi không lên tiếng.
Dương Lăng nhân cơ hội pha trò: "Thiệt thòi cậu là thủ trưởng, sao lần nào cũng bị thuộc hạ nghẹn họng?"
"Ai cần cậu lo!"
Dương Lăng tính nói gì thêm, Huyền Huyễn bỗng nhiên "Hư" một tiếng, ý bảo mọi người an tĩnh.
Huyền Huyễn lắc lư đèn pin trong tay, chiếu vào chỗ sâu trong huyệt động, nháy mắt, mọi người nghe được một thứ tiếng như tiếng đập cánh tần suất cao.
Mọi người biến sắc, rút súng ngưng thần đề phòng.
Con cún trong lòng Huyền Huyễn bất an nhúc nhích, đột nhiên sủa lên.
Mọi người không khỏi càng hoảng sợ, Thượng Quan Hiên giơ đèn pha, chiếu về phía tiếng phát ra.
Trên vách đá mọc đầy rêu, rậm rạp bò mấy quả cầu nhỏ xanh biếc, dưới ánh sáng chiếu rọi chiết xạ huỳnh quang.
Mấy quả cầu nhỏ tựa hồ sợ sáng, nơi tia sáng chiếu tới đều né tránh, động tác dị thường nhanh chóng chạy vào chỗ sâu trong huyệt động.
Tiếng tê tê khiến thần kinh người nghe căng thẳng, ông chú Hồ nuốt nước bọt, "Đó là gì?"
"Không thấy sao?" Huyền Huyễn chậm rãi nói, "Ruồi."
"R, ruồi?"
"Tuy đầu lớn đến thái quá, hình dạng cũng buồn nôn, thế nhưng thật là ruồi, xem chừng là ruồi nhặng." Nguyệt Vũ kết luận.
"God! Có thứ ruồi lớn như vậy?" Tiêu Xuân Thu cả kinh nói.
"Có lẽ là gien biến dị," Nguyệt Vũ nói, "Chuyện này nhiều mà."
Ông chú Hồ chậm nửa nhịp hỏi: "Vừa nãy mấy quả cầu nhỏ màu lục phát sáng là mắt ruồi?"
Tiểu Thường sắc mặt trắng bệch, "Thật, thật buồn nôn."
Huyền Huyễn trấn an vỗ con cún đang sủa, thanh âm nó yếu dần, nhưng vẫn thấp giọng ô ô kêu.
Huyền Huyễn vừa vuốt ve nó, vừa cúi đầu trầm tư.
"Chúng ta —— có nên đi tiếp không?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
Trong thời gian ngắn, không ai trả lời.
Một lát sau, Thượng Quan Hiên nói: "Đã tới đây, vào xem đi, mọi người thấy thế nào?"
Dương Lăng nhún vai, "Nói thật, tôi rất hiếu kỳ trong động có gì."
Ông chú Hồ nhấc tay, "Tôi cũng vậy."
"Vậy còn do dự gì, đi thôi!" Tiêu Xuân Thu ồn ào.
Huyền Huyễn nhìn mọi người, "Đây là mọi người yêu cầu."
"Mấy con ruồi này tuy đầu lớn đến dọa người, số lượng cũng rất kinh, nhưng không phải khó ứng phó, hẳn không vấn đề gì." Nguyệt Vũ nói.
"Chỉ hy vọng là vậy, được rồi, mọi người cẩn thận đừng chạm vào vách đá."
Ông chú Hồ sắc mặt thoáng cái trắng bệch, "Chú chạm rồi."