Trầm mặc một hồi, Huyền Huyễn cau mày nói: "Ma Quỷ Lĩnh tên này tựa hồ không thế nào cát tường, hơn nữa Tạng ngao đêm đó xuất hiện, tôi thủy chung nghĩ có chuyện."
Thượng Quan Hiên nhìn thoáng con cún Huyền Huyễn ôm: "Tạng ngao? Đêm đó xuất hiện không phải con cún béo này sao?"
Huyền Huyễn nhìn Thượng Quan Hiên, phản vấn: "Anh cho là bông len? Lúc hừng đông, tôi thấy anh nhìn một vết chân trên đất xuất thần, lẽ nào anh nghĩ vết chân đó là của bông len?"
Trong thời gian ngắn xung quanh vắng vẻ, nhiệt tình tăng vọt của Tiêu Xuân Thu và ông chú Hồ thoáng cái tắt phân nửa.
Tiêu Xuân Thu có chút xấu hổ hỏi Thượng Quan Hiên: "Vết chân gì? Sao tôi không thấy?"
Tiểu Thường cũng nhỏ giọng hỏi Tống Tiếu Ngự: "Uy, cậu biết chuyện này không?"
"Khi Thượng Quan nhìn, tôi ở cạnh xem, vết chân đó lớn gấp ba chân tôi, cho nên không thể là của bất luận người nào trong chúng ta, tự nhiên cũng không thể là của cún." Tống Tiếu Ngự nói.
Tiểu Thường không khỏi oán giận: "Sao giờ cậu mới nói?"
Tống Tiếu Ngự bất đắc dĩ nói: "Nói cũng vô dụng, cho nên không nói."
Tiêu Xuân Thu chuyển về phía ông chú Hồ, "Ông chú biết không?"
"Không biết."
"Vậy Nguyệt Vũ?"
"Không biết."
"May mắn, cháu còn nghĩ chỉ có cháu và Tiểu Thường là ngu ngốc."
Nguyệt Vũ chớp mắt, "Thế nhưng tôi biết dã thú đêm đó xuất hiện là Tạng ngao, ngô, nói vậy không thỏa đáng, phải nói vô cùng có khả năng là Tạng ngao."
Ông chú Hồ nói: "Chú cũng biết đêm đó có gì xuất hiện, như Nguyệt Vũ nói, nói là Tạng ngao tựa hồ không thỏa đáng, vì không tận mắt thấy."
Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường nhìn nhau, phiền muộn nói: "Thì ra bọn tôi là cùng trình độ."
Huyền Huyễn nói: "Thứ đó chỉ xuất hiện một chút đã biến mất, mấy đêm nay không động tĩnh, nguy hiểm ẩn núp như vậy khó phòng bị nhất. Ma Quỷ Lĩnh, tên này nghe luôn nghĩ tâm thần không yên."
Dương Lăng nói: "Kỳ thực Ma Quỷ Lĩnh vốn dĩ không gọi Ma Quỷ Lĩnh, Ma Quỷ Lĩnh là tên dân làng ở đây đặt."
"Vậy Ma Quỷ Lĩnh vốn dĩ gọi là gì?" Ông chú Hồ hỏi.
"Long Lĩnh, dựa theo tên này nhưng thật ra cát tường."
"Long Lĩnh? Vậy vì sao sau gọi Ma Quỷ Lĩnh?"
"Tôi nghe dân làng nói, trong Long Lĩnh có quái vật, mọi người không biết nó lúc nào xuất hiện, mỗi lần xuất hiện luôn có người chết, đội thám hiểm bị vây ở đây hiếu kỳ đi vào Long Lĩnh không còn đi ra. Mọi người nghe xong, tuy cảm thấy có chút sai lầm, thế nhưng là thật. Thế nên sau lại dân làng gọi Long Lĩnh là Ma Quỷ Lĩnh."
"Cậu vì sao nghĩ là thật?"
"Tôi đi qua Long Lĩnh, đương nhiên không vào, ở chân núi lắc lư một vòng, chỉ một lần, tôi phát hiện mấy bộ xương người, hơn nữa——"
Nói tới đây, Dương Lăng đột nhiên ngừng lại.
"Hơn nữa cái gì?" Mọi người truy hỏi.
"Hơn nữa, khi cậu tới gần Ma Quỷ Lĩnh, cậu sẽ tin tưởng truyền thuyết này, đây là một loại tâm lý rất kỳ quái." Dương Lăng thần sắc mê võng mà hoang mang.
Suy nghĩ một chút, Huyền Huyễn hỏi: "Truyền thuyết quái vật là ngay từ đầu đã có, hay sau mới có?"
"Truyền thuyết quái vật là ngay từ đầu đã có, về phần có người tử vong là ở mấy năm nay. Dân làng không thiếu người muốn dọn đi, nhưng bất đắc dĩ bị vây ở đây, chạy cũng không thoát."
Huyền Huyễn bỗng nhiên nở nụ cười, "Nói đúng ra là cổ quái chỉ xảy ra ở mấy năm nay."
"Ừ, cho nên tôi mới tìm Tiểu Hồ, nếu không phải ngay từ đầu, nói rõ ở trong có càn khôn, chuyện vui như vậy sao không gọi Tiểu Hồ chia xẻ cùng tôi." Dương Lăng cười nói.
Ông chú Hồ đen mặt nói: "Lạc thú như vậy tôi tuyệt không muốn chia xẻ cùng cậu."