Nam Cung Bích lập tức đóng cửa sổ lại, anh cố sức nhấn ga, muốn đụng chết mỗi cái Phan Lịch.
Nhưng bất kể là tăng tốc hay quay đầu, vẫn không chút sứt mẻ, như một con ngựa chạy trốn đột nhiên bị kẻ địch mai phục chém gãy bốn chân, ngã ở đó chờ tử vong buông xuống.
Sợ hãi khôn cùng bao phủ Nam Cung Bích, anh thấy mình là một miếng bánh, xung quanh đầy những cái miệng chảy đầy nước miếng, anh tùy thời sẽ bị xé nát nuốt chửng.
Nam Cung Bích lấy ra một khẩu súng dưới gầm ghế, hung hăng nổ ba phát về phía Phan Lịch nằm trên kính chắn gió âm trầm nhìn anh.
Kính thủng một lỗ nhỏ, đường nứt như huyết hoa nở rộ, có một viên đạn bắn vào giữa trán Phan Lịch, nhưng không có máu chảy ra, đầu Phan Lịch lệch qua, lấy một tư thế quỷ dị nghiêng mình dán chặt nhìn Nam Cung Bích sắc mặt tái xám, hầu Phan Lịch phát ra tiếng cô lỗ cô lỗ, ngón tay cứng ngắc móc vào lỗ kia, từng mảnh từng mảnh bẻ lấy lớp kính.
Nam Cung Bích như bị điện giật đầu óc trống rỗng, khi ý thức lấy lại, bờ môi, tay chân anh run rẩy, anh dùng lực cắn một cái, quay người tính mở cửa xe chạy, anh giờ là cá trong chậu, phải trốn, anh không thể chờ chết!
Thế nhưng anh kinh hãi phát hiện, cửa mở không ra, bên ngoài có hai Phan Lịch đang đè cửa.
Lỗ thủng ở kính chắn gió ngày một lớn, một bàn tay duỗi đi vào, một bàn tay dùng rơm cột thành.
Nam Cung Bích tuyệt vọng, điên cuồng, Phan Lịch xung quanh cô lỗ cô lỗ gọi, kích thích thần kinh yếu đuối như tơ của Nam Cung Bích, cuối cùng bàn tay kia bóp lấy cổ anh...
...
Khi Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ đuổi tới, đã bị cảnh trước mắt cả kinh.
Ferrari đỏ vắt ngang giữa ngõ, chặn đường lui của BMW đen, mười mấy Phan Lịch rơm vây lấy nó, Shikigami hỏa phượng Huyền Huyễn thả ra không ngừng công kích Phan Lịch nằm sấp trên đầu xe BMW đen.
Rơm rơi đầy đất, có chút bị đốt thành tro, có chút còn đang cháy.
BMW đen bị các con rối Phan Lịch tầng tầng đè ép, nhìn không thấy cảnh bên trong, cũng không biết Nam Cung Bích sống chết thế nào.
"Phượng hoàng chi viêm, phá!"
Theo chú ngữ Huyền Huyễn đọc ra, thân thể hỏa phượng chói hơn mặt trời, hào quang rực rỡ soi sáng ngõ nhỏ, xông thẳng mây xanh.
Các Phan Lịch rơm trong nháy mắt bùng cháy, hóa thành tro tàn.
Hỏa phượng giương cánh bay cao, sau mấy cái xoay tròn nhanh nhẹn đậu vào vai Huyền Huyễn, lông đuôi diễm lệ như thải hà khoác lên người cậu, hào quang thất thải bao phủ quanh thân, ánh bạc như ẩn như hiện làm nền khiến đôi ngươi bích sắc kia phá lệ rực rỡ.
Huyền Huyễn tiềm thức duỗi tay sờ cái đầu cọ tới của hỏa phượng, xúc cảm quen thuộc, xúc động ký ức xa xôi, hốt hoảng, tựa hồ có người đang gọi mình, ý thức chảy về, lại là vắng vẻ vô thanh.
Hào quang dần mất, hỏa phượng cũng nhạt, cuối cùng biến mất trong lòng bàn tay Huyền Huyễn.
Nghẹn một hơi chậm rãi phun ra, lòng bàn tay Nguyệt Vũ ướt đẫm, vừa rồi khi Huyền Huyễn bị hỏa phượng quấn lấy, anh có ảo giác, cậu sẽ rời khỏi anh, cùng phượng hoàng kia bay thẳng lên chín tầng mây, cuối cùng xa không thể chạm.
Cảm giác trong nháy mắt ấy khiến trái tim anh dừng nhịp, bi thương không hiểu rót vào, đau thương đột nhiên nảy lên khiến anh nảy sinh ý nghĩ bẻ gãy đôi cánh nó.
Một lúc lâu, Nguyệt Vũ mới hoãn lại, anh lấy lại bình tĩnh, im lặng siết tay.
Trong BMW đen, Nam Cung Bích mở mắt trừng trừng, thần sắc kinh khủng, hai tay bóp lấy cổ mình, cảnh ấy thoạt nhìn như cổ anh quấn một con rắn độc, mà anh thì liều mạng muốn kéo nó xuống...
Nam Cung Bích chết rồi.
Huyền Huyễn trầm mặc, duỗi tay khép mắt anh lại.
Phan Lịch trong Ferrari đỏ cũng là con rối, lúc này đã hóa thành tro tàn.
"Cần báo cho Nam Cung Thiên sao?"
Không nghe Nguyệt Vũ trả lời, Huyền Huyễn hơi kinh ngạc, quay đầu, đã thấy anh xuất thần nhìn mình, phảng phất lão tăng nhập định.
"Sao vậy?"
Bàn tay siết chặt của Nguyệt Vũ thả ra, anh vì ý nghĩ vừa rồi của mình mà kinh hãi, né tránh mắt cậu, anh hỏi: "Nam Cung Bích thế nào?"
Huyền Huyễn thầm nghi hoặc, nhưng không hỏi, chỉ nói: "Chết rồi."
Nguyệt Vũ không đáp, tựa hồ minh minh chi trung, Nam Cung Bích đã định trước sẽ chết, Huyền Huyễn tuy thả ra Shikigami, cũng không thể cứu về mạng của Nam Cung Bích.
Mạng người có lúc yếu đuối như lục bình trong nước, tùy thời sẽ bị sóng lớn bao phủ.
Sân khấu múa rối kia, đang chậm rãi trình diễn, từng bước trở thành hiện thực.
Huyền Huyễn duỗi tay nắm lấy tay Nguyệt Vũ, tay anh lạnh lẽo, "Anh——"
Vừa hỏi một chữ, bỗng nhiên bị ôm lấy, chặt như muốn hòa cậu vào huyết nhục.
Huyền Huyễn nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên lưng Nguyệt Vũ.
Góc đường xa xa đỗ một chiếc Bingley màu bạc, nó tựa hồ vẫn dừng ở đây, lại tựa hồ đột nhiên xuất hiện.
Kính cửa sổ phản quang, bên ngoài nhìn không thấy bên trong, bên trong lại có thể thấy tất cả bên ngoài.
Trong xe có hai người, ngồi ở ghế lái là một người đàn ông ánh mắt lãnh khốc, thanh niên trên ghế sau đôi ngươi màu bạc, vẻ mặt nguội lạnh, phảng phất vĩnh viễn cũng không dao động, lòng bàn tay anh nằm sấp một con rùa, lúc này anh rất có hứng thú đùa con rùa kia, mãi đến khi nó lui vào vỏ không vươn đầu ra, thanh niên nguội lạnh mới lười biếng hỏi: "Người kia là Miêu Mộ Vũ nhà kỳ lân? Cậu ta ôm là ai?"
Người đàn ông lãnh khốc trả lời: "Phải, không biết."
"Ai, cậu càng ngày càng lạc hậu." Thanh niên nguội lạnh oán giận.
Người đàn ông mặt không biểu tình, không hé răng.
Thanh niên nguội lạnh xa xa nhìn Huyền Huyễn, thì thào tự nói: "Phượng hoàng sao, cậu ta và bộ tộc phượng hoàng có quan hệ gì? Nhìn hỏa phượng vừa rồi cậu ta thả ra, chỉ sợ Phượng Ngô cũng không phải đối thủ, ê, đầu gỗ, cậu nói tôi có nên ngẫm lại đề nghị của Long Quân Phàm không?"
Đầu gỗ trả lời: "Trung lập."
"Trung lập?" Thanh niên nguội lạnh cười một tiếng, anh lại nhìn Huyền Huyễn, "Kỳ thực tôi càng thích phượng hoàng, long rất đáng ghét, bất quá tĩnh quan kỳ biến cũng tốt, thừa dịp chưa bị phát hiện, chúng ta đi thôi."
Lướt qua vai Nguyệt Vũ, Huyền Huyễn thấy được chiếc Bingley màu bạc.
Tuy rằng cách một khoảng, nhưng cậu tựa hồ thấy có người sau cửa sổ xe phất tay với mình.
Nhìn Bingley xa đi, Huyền Huyễn chợt sinh khả nghi, đó là ai?