Thần sắc biến hóa của Nam Cung Thiên tự nhiên rơi vào mắt Nguyệt Vũ, xem chừng Nam Cung Thiên nghĩ tới gì, nhưng mà lường trước cho dù anh hỏi, lão hồ ly này cũng không nói thật, thế nên không có tất yếu.
"Ông tìm Đại ca có chuyện gì?" Nguyệt Vũ đổi chủ đề.
Nam Cung Thiên đè xuống tâm tư hỗn loạn, ổn định tâm thần, nói: "Đường Trọng Hoành cắn chặt chuyện con gái lão mất tích liên quan tới tôi, tôi xưa nay chưa từng gặp con bé xấu xí kia, cũng không biết nó đi đâu, tôi giải thích rất nhiều lần với lão, gã bảo thủ ấy lại không tin, cứ gây sự mãi, cho nên tôi muốn mời Đại thiếu gia đứng ra điều đình, hừ, lão đừng cho rằng tôi sợ lão, tôi chỉ là không muốn thương tổn hòa khí, khiến Miêu gia các vị khó làm mà thôi."
Nhìn Nam Cung Thiên chính khí nghiêm nghị nói ra lời này, Miêu Mộ Linh thầm mắng một tiếng: Lão hồ ly!
Nam Cung Thiên đánh chủ ý gì, anh em bọn họ rõ ràng, Miêu Mộ Linh nói: "Không huyệt bất lai phong, nếu Nam Cung gia các vị hoàn toàn không tiếp xúc với Đường Mẫn, Đường Trọng Hoành sao lại cho rằng con gái ông ta mất tích dính líu tới Nam Cung gia? Ông thật là chưa từng gặp Đường Mẫn?"
Sắc mặt Nam Cung Thiên hơi đổi, nói: "Tôi xác thực chưa từng gặp Đường Mẫn, nhưng Tiểu Kỳ có, lúc đầu, Tiểu Kỳ cũng không biết cô gái ấy là Đường Mẫn, sau lại cô ta báo tên mới biết."
"Đường Mẫn tìm con ông làm gì?" Nguyệt Vũ hỏi.
"Phẫu thuật thẩm mỹ." Giọng Nam Cung Thiên có khinh miệt, "Tam thiếu gia ngài hẳn biết tướng mạo Đường Mẫn xấu xí, cô ta nhìn trúng kỹ thuật của chúng tôi muốn tới bệnh viện Thiên Nhân làm, còn trực tiếp tìm Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ biết cô ta là Đường Mẫn xong, đã cự tuyệt yêu cầu, tuy nói Đường Mẫn tự nguyện, thế nhưng nếu xảy ra vấn đề gì, Đường Trọng Hoành luôn không giảng đạo lý, nhất định trách móc lên đầu chúng tôi, cho nên Tiểu Kỳ rất kiên quyết cự tuyệt Đường Mẫn, kế, Đường Mẫn tức giận bỏ đi, ai biết qua hai ngày, lão thất phu Đường Trọng Hoành đã tìm tới cửa yêu cầu chúng tôi giao ra con gái lão, hừ, chỉ bằng bề ngoài của con bé ấy, ném cho khất cái cũng không thèm, ai muốn giữ lại, Đường Trọng Hoành lại như chó điên cắn Nam Cung gia không tha, tôi không rảnh chấp nhặt với lão, lại nghe Đại thiếu gia tới đây, vì vậy hy vọng ngài ấy giúp một tay, khiến ôn thần Đường Trọng Hoành kia lãnh tĩnh chút."
Nhìn ngữ khí thần tình Nam Cung Thiên không giống nói dối, nhưng Đường Trọng Hoành tuy rằng già nua, mà còn cực sủng con gái mình, lại không phải người thô bạo không giảng đạo lý, vì sao ông ta nhận định Đường Mẫn mất tích liên quan tới Nam Cung gia? Hay nói trên tay Đường Trọng Hoành có chứng cứ gì?
Nghĩ đến đây, Nguyệt Vũ nói: "Tôi sẽ nói với Đường Trọng Hoành, về chuyện con gái ông nếu cần giúp đỡ cứ tìm Miêu Lan."
"Cảm ơn Tam thiếu gia."
"Chúng tôi đi trước."
"Tôi tiễn Tam thiếu gia và Nhị thiếu gia ra ngoài."
"Không cần, ông đi xử lý chuyện con gái mình đi."
...
Ra bệnh viện Thiên Nhân, Miêu Mộ Linh nói: "Nam Cung Thiên có gì che giấu chúng ta."
Nguyệt Vũ lạnh nhạt: "Ông ta không muốn nói cũng không sao, cây to đón gió, càng huống hồ chi là cổ thụ che trời như Miêu gia, rất rõ ràng, kẻ đứng sau màn không chỉ muốn đối phó với Nam Cung Thiên, hắn càng muốn đối phó với chúng ta, nếu không sẽ không tặng cái rương ấy cho Đại ca, tuy Nam Cung gia lệ thuộc Miêu gia, nhưng không đến nỗi môi hở răng lạnh, Nam Cung Thiên có mấy phần trung thành? Bốn cũng là nhiều, đã vậy, giữ lại hay không kỳ thực không quan trọng."
Theo sau Thượng Quan Hiên thần cả kinh, không phải không biết Nguyệt Vũ lai lịch bất phàm, chỉ là không nghĩ cậu ta có thể không đoái hoài sự sống chết của người khác như vậy, anh ho nhẹ một tiếng, "Vừa rồi cảm ơn cậu cho tôi cơ hội hiểu rõ vụ án, tôi phải về cảnh cục, các cậu đâu?"
"Tiểu Nguyệt cũng ở cảnh cục?"
"Phỏng chừng là vậy, vừa rồi tôi nhắc tới chuyện con tinh tinh với Xuân Thu, cậu ấy nói Huyền Huyễn có hứng thú muốn đi xem." Thượng Quan Hiên không xác định.
Nguyệt Vũ ngẫm lại, "Tôi cũng có hứng thú với con tinh tinh, Nhị ca, anh thì sao, đi chứ? Nhị ca?!"
Miêu Mộ Linh hồi hồn, vỗ đầu, nhìn lại bệnh viện Thiên Nhân, có chút nghi hoặc nói: "Vừa rồi anh hình như thấy Vu Diêu, hẳn là lầm đi, dù sao cũng rảnh, anh theo mọi người tới cảnh cục."
"Há, anh không lo lắng Vu Diêu?" Nguyệt Vũ nhướng mày.
Miêu Mộ Linh than: "Anh nghĩ cậu ấy hẳn là một mình ra ngoài đi dạo, cậu ấy cần có không gian riêng, anh cũng không thể nhìn chằm chằm mãi được."
Nguyệt Vũ cười sờ đầu Nhị ca nhà mình, trêu chọc nói: "Ai nha, Miêu Nhị thông suốt, khó được đấy!"
Miêu Mộ Linh hất tay Nguyệt Vũ ra, nghiêm trang nói: "Phải, khó được đấy, tiểu đệ không chịu lớn lên, cứ thích làm một thằng nhóc thiếu yêu, hận không thể hai mươi bốn giờ ôm lấy Tiểu Huyền không buông, phận làm Nhị ca như vậy thật thay em thẹn."
Nhìn hai người pk lẫn nhau, Thượng Quan Hiên đờ đẫn, vừa rồi còn thấy hai anh em này lãnh khốc vô tình, giờ lại biểu hiện hữu ái như vậy, tương phản rất lớn.
Kỳ thực, Miêu Mộ Linh không nhìn lầm, Vu Diêu là vào bệnh viện Thiên Nhân, lúc này anh đang ngồi trước mặt Nam Cung Thiên.