Miêu Mộ Linh đầy lòng cho rằng Miêu Mộ Thanh sẽ đổi lực chú ý, nào biết anh căn bản không biểu thị gì, thậm chí trên mặt cũng không lộ ra tí xíu mừng rỡ nào.
Miêu Mộ Linh nói thầm, dựa theo tính cách Đại ca, nghe được tiểu đệ có việc cầu mình, nên lập tức truy hỏi, mấy năm nay Đại ca đã sắp bị bà ngoại phiền chết, anh nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này yêu cầu tiểu đệ về tham gia cổ tế, hoàn toàn bỏ ngoài tai như vậy, đích xác không giống tác phong thường ngày.
"Miêu Lan, ông lại đây, đưa Miêu Nhị lên xe." Miêu Mộ Thanh ra lệnh, anh nhìn về phía Vu Diêu, "Về phần cậu, tôi có vài lời muốn nói."
Miêu Mộ Linh sốt ruột, "Đại ca——"
"Anh sẽ không giết cậu ta." Miêu Mộ Thanh mí mắt không nâng, "Thế nhưng em còn dài dòng nửa câu, anh không dám cam đoan."
"Nhị thiếu gia, tôi đỡ cậu lên xe."
Miêu Mộ Linh hết cách, chỉ kịp lo lắng nhìn Vu Diêu một cái, đã bị Miêu Lan đỡ đi.
Nhìn Miêu Mộ Thanh mặt không biểu tình quan sát mình, Vu Diêu không khỏi khiếp đảm, nhưng lập tức anh nghĩ tới mình đã là thân cô độc, không có gánh nặng gì, nếu Miêu Mộ Thanh muốn giết mình cũng không có gì để sợ, chỉ là——
Vu Diêu nhìn Miêu Mộ Linh đằng xa một cái, kỳ thực mãi đến giờ, anh vẫn không rõ cảm tình mình dành cho Miêu Mộ Linh là thế nào, anh không ghét Miêu Mộ Linh, thế nhưng nói đến yêu, hình như cũng không phải.
Vu Diêu thở dài, trực tiếp đón nhận ánh mắt của Miêu Mộ Thanh: "Có gì mời nói."
Miêu Mộ Thanh thầm đong đo Vu Diêu một phen, không sai, có đảm lược, cũng có đảm đương, loại người này tuyệt đối có trách nhiệm, chí ít có trách nhiệm hơn thằng khỉ Miêu Nhị, nếu không lợi dụng quả thật lãng phí.
"Miêu Nhị bị thương." Miêu Mộ Thanh bỗng nhiên nói một câu.
Đợi một hồi, không có kế tiếp, Vu Diêu không biết làm sao, đành thuận theo lời anh đáp: "Tôi biết, đây là trách nhiệm của tôi."
"Cho nên chuyện của nó cậu phải làm giúp."
Vu Diêu giật mình, anh vốn dĩ nghĩ Miêu Mộ Thanh đại khái muốn anh rời khỏi Miêu Mộ Linh, thế nhưng lời này có ý gì? Miêu Mộ Linh là Miêu gia Nhị thiếu gia, chuyện Miêu Mộ Linh phải làm tuyệt đối kéo được quan hệ với Miêu gia, anh nói thế nào cũng là một người khác họ đi, Miêu Mộ Thanh cứ thế bảo anh làm thay Miêu Mộ Linh, Miêu Mộ Thanh không sợ xảy ra vấn đề?
Vu Diêu nhịn không được hỏi ra.
Miêu Mộ Thanh lạnh nhạt nói: "Xảy ra vấn đề tự cậu nghĩ cách giải quyết, đừng trông chờ có người giúp cậu."
Vu Diêu triệt để mộng, đây là gì và gì, người này thật không hiểu ý anh hay giả ngu?
"Hai ngày nữa tôi sẽ tìm người liên hệ, chuyện này cậu có thể nói cho Miêu Nhị."
Vu Diêu không ngốc, Miêu Mộ Thanh đã đẩy Miêu Mộ Linh đi, rất rõ ràng không muốn Miêu Mộ Linh biết nội dung bọn họ nói chuyện, cho nên câu cuối cùng đích xác dư thừa.
Vu Diêu nghĩ không ra Miêu Mộ Thanh đang tính toán gì, thấy Miêu Mộ Thanh ra vẻ không muốn nhiều lời nữa, anh chỉ có thể lưu lại đầy bụng hồ nghi, đi về phía Miêu Mộ Linh không ngừng nhìn về phía bọn họ.
Đợi cho Vu Diêu đi xa, Miêu Mộ Thanh mới nhấc chân bước tới chỗ Nguyệt Vũ.
Vừa rồi khi Miêu Mộ Thanh và Vu Diêu nói chuyện cũng không tận lực đè thấp thanh âm, Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn cách bọn họ không xa, lời hai người tự nhiên một chữ không sót nghe lọt vào lỗ tai.
"Anh có ý gì?" Nguyệt Vũ hỏi Đại ca.
Miêu Mộ Thanh nhạt nói: "Vật tẫn kỳ dùng."
Nguyệt Vũ nhíu mày, "Nhị ca thích anh ta."
Nguyệt Vũ chỉ là trần thuật một sự thật, nếu Vu Diêu xảy ra chuyện, Miêu Mộ Linh nhất định liều với Miêu Mộ Thanh.
"Nhìn ra được." Miêu Mộ Thanh nói, "Bất quá đã cậu ta muốn ở bên Miêu Nhị, vậy không thể rất kém, anh đây là rèn luyện cậu ta."
"Một vừa hai phải thôi, bằng không đến lúc đó đừng em làm người trung gian."
"Tam Nhi thật vô tình."
"Không dám."
Nghe hai anh em bọn họ nói chuyện, thấy rất thú vị Huyền Huyễn ngắt lời hỏi: "Vậy anh có muốn rèn luyện tôi không?"
"Anh ấy dám!" Miêu Mộ Thanh chưa kịp biểu thị, Nguyệt Vũ đã có ý kiến.
"Rồi, Đại ca không dám, ai không biết Tam thiếu của chúng ta không dễ chọc, Miêu Nhị nói em có việc cầu anh, việc gì?"
Nguyệt Vũ không lập tức trả lời, hỏi ngược: "Có phải có phiền phức gì?"
Miêu Mộ Thanh ngẩn ra, cười, "Vẫn là Tam Nhi thông minh!"