Huyền Hệ Liệt

Quyển 12 - Chương 40




"Vu Diêu, Vu Diêu..." Miêu Mộ Linh không ngừng lau mặt cho Vu Diêu, cố gắng đánh thức người đã rơi vào ác mộng, nhưng mà Vu Diêu thủy chung không tỉnh, môi cắn rất chặt, từng giọt mồ hôi hòa lẫn nước mắt lã chã rơi xuống, anh dùng hết khả năng mà chui vào lòng Miêu Mộ Linh, như một đứa bé cuộn mình trong tử cung người mẹ, toàn thân không kiềm được run lên.

"Vu Diêu, Vu Diêu, dậy đi, dậy đi——" Miêu Mộ Linh không khỏi tăng âm lượng, thế nhưng Vu Diêu như cách anh một tầng cản trở, đối tiếng gọi của anh, hoàn toàn không phản ứng.

Con mèo bên cạnh bỗng nhiên rít lên, một tiếng lại một tiếng, tiếng gọi thê lương khiến người sởn cả da gà.

Phòng khách xảy ra động tĩnh lớn vậy kinh động Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ ở phòng ngủ, cả Miêu Lan làm điểm tâm trong bếp cũng chạy vào.

"Sao vậy? Sao mèo gọi——" Nói phân nửa, Huyền Huyễn mới thấy dị thường của Vu Diêu trong lòng Miêu Mộ Linh, vội hỏi: "Vu Diêu bị gì vậy?"

Miêu Mộ Linh luống cuống tay chân lấy lại bình tĩnh, "Không biết, đột nhiên thành vậy, gọi thế nào cũng không tỉnh, tiểu đệ, mau tới khám!"

"Trước đặt anh ta lên ghế." Nguyệt Vũ nói.

Đáng tiếc Vu Diêu hôn mê như một đứa bé cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn, ôm Miêu Mộ Linh rất chặt, chết sống không buông tay.

Huyền Huyễn tính giúp Miêu Mộ Linh đỡ Vu Diêu dậy, nào biết tay cậu vừa chạm vào Vu Diêu, Vu Diêu đã càng run rẩy, tai mắt mũi miệng dĩ nhiên chảy ra tơ máu.

Huyền Huyễn vội vàng rút tay về, không dám chạm nữa.

"Anh nắm lấy tay anh ta, nếu không lộn xộn vậy, em căn bản không bắt mạch được." Nguyệt Vũ nói.

Miêu Mộ Linh nghe lời đè lại tay Vu Diêu, đại khái là nhận ra khí tức của Miêu Mộ Linh, Vu Diêu yên lặng.

"Sao, cậu ấy vì sao thành vậy?" Miêu Mộ Linh khẩn trương hỏi Nguyệt Vũ thần sắc cổ quái.

"Anh ta không sao cả." Nửa ngày, Nguyệt Vũ nói.

"Không sao cả, cậu ấy như vậy mà còn không sao cả?" Miêu Mộ Linh không nhịn được quát.

Không phải không tin Nguyệt Vũ, chỉ là Vu Diêu thấy thế nào cũng không giống không sao cả.

Huyền Huyễn cũng không hiểu, "Vì sao anh cho vậy?"

"Anh ta chỉ là nằm mơ." Nguyệt Vũ lời ra kinh người.

"Nằm mơ?" Huyền Huyễn và Miêu Mộ Linh sững sờ.

"Nằm mơ, mơ một giấc mơ của người khác, tỉnh lại tự nhiên không sao, nhìn phản ứng này, đại khái là chạm tới việc đáy lòng anh ta sợ hãi nhất, dẫn đến cảm động lây, cho nên mới thành vậy."

Miêu Mộ Linh lãnh tĩnh xuống, thực tế hỏi: "Có cách nào trị tận gốc không?"

Trầm mặc một hồi, Nguyệt Vũ nói: "Có, xóa đi phần ký ức ấy, bất quá này trên cơ bản là không thể được, còn có một cách đơn giản hơn —— tẩy não, xóa đi ký ức của Vu Diêu và ký ức thuộc về người khác kia, anh ta tự nhiên không còn thống khổ gì," Nói đến đây, Nguyệt Vũ nhìn Miêu Mộ Linh, "Một người hoàn toàn không có ký ức, muốn khiến anh ta thật tâm thật lòng thích một người khác là rất dễ dàng."

Miêu Mộ Linh sững sờ.

Mãi đến khi chạng vạng, Vu Diêu vẫn ngủ say, người lại đã an tĩnh, nhìn như ngủ, thế nhưng vẫn ôm chặt Miêu Mộ Linh.

Bất đắc dĩ, Miêu Mộ Linh chỉ có thể xem anh là búp bê ôm ngồi ăn cơm.

Con mèo xổm trên bàn tập trung tinh thần nhìn Vu Diêu, Huyền Huyễn đặt cơm trước mặt nó dĩ nhiên không ăn, chỉ là kiên trì nhìn, xem chừng Vu Diêu không tỉnh, nó sẽ không ăn.

Huyền Huyễn sờ đầu nó, than một tiếng, "Vật nhỏ trung tâm."

Miêu Lan nhìn Miêu Mộ Linh chật vật ăn cơm, lo lắng nói: "Nhị thiếu gia, cậu ôm vậy cũng không phải cách, lát nữa Vu Diêu tỉnh lại nói không chừng sẽ hiểu lầm cậu."

Miêu Mộ Linh chưa kịp trả lời, Nguyệt Vũ đột nhiên buông đũa, sắc mặt thay đổi.

Nhận ra dị thường, Huyền Huyễn hỏi: "Sao vậy?"

"Chúng ta bị bao vây."

...