Huyền Hệ Liệt

Quyển 12 - Chương 4




Huyền Huyễn mỗi tay một con nắm sóc chuột và tiểu hồ ly quăng lên sô pha đơn người, sóc chuột đang chảy nước miếng với Tiểu Tiểu Nguyệt trong albums, vừa định kháng nghị, thế nhưng thấy mặt đen của cậu, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống không dám động.

Bộ lông dựng lên của tiểu hồ ly cũng rủ, tựa bên sóc chuột ai oán nhìn, Tiểu Huyền Huyễn mặt tròn dễ chọc người thích, thế nhưng vì sao Đại Huyền Huyễn dữ vậy, khi còn bé rõ ràng đáng yêu cực kỳ, quả thật là nam đại thập bát biến, lời này hiển nhiên không sai.

Huyền Huyễn không đếm xỉa tới sóc chuột và tiểu hồ ly giả nhu thuận, đang tính xì Nguyệt Vũ, vậy mà người nọ đã đầy mặt hớn hở ngoắc mình qua, "Tiểu Nguyệt cậu dậy rồi, tới đây, tới đây, tôi có việc muốn hỏi cậu."

Ngọn lửa chui ra thoáng cái tắt, Huyền Huyễn bước tới ngồi cạnh Nguyệt Vũ, "Làm chi?"

Nguyệt Vũ hôn mặt Huyền Huyễn một cái, lòng tham nói: "Albums này tặng cho tôi, được không?"

Huyền Huyễn liếc trắng, tức giận nói: "Để ở đó, còn nói tặng cái gì."

"Tôi sợ xem xong Tiểu Nguyệt khóa lại không cho xem nữa, Tiểu Tiểu Nguyệt đáng yêu vậy, tôi hận không thể mỗi ngày đều xem, thật là xem một cái tâm tình bay lên."

Huyền Huyễn nhướng mày, "Có muốn tôi nhỏ lại cho anh xem không?"

Nguyệt Vũ ngẩn ra, lập tức kích động: "Tiểu Nguyệt có thể nhỏ lại?"

"Đúng vậy, tôi là yêu, không phải người, tự nhiên có thể hóa lớn nhỏ." Huyền Huyễn ôn hoà đáp, Nguyệt Vũ vô liêm sỉ, hận không thể mỗi ngày xem Tiểu Tiểu Nguyệt?! Vậy Đại Đại Nguyệt có phải không muốn xem?

Nguyệt Vũ cẩn thận nhìn sắc mặt Huyền Huyễn không thế nào tốt, suy nghĩ một hồi, rạng rỡ: "Tiểu Nguyệt, cậu ghen với mình, ha hả, rất đáng yêu! Tới đây, để anh hôn một cái, hôn xong không giận."

Huyền Huyễn xấu hổ, bất quá cậu không phải thấy ngượng, "Anh cái đầu anh, ăn sáng, cũng không biết chiếu cố mình, xem ảnh là có thể no bụng sao!"

Nguyệt Vũ cười tủm tỉm nói: "Tôi biết chiếu cố Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt chiếu cố tôi là được, chẳng lẽ Tiểu Nguyệt không thấy hưởng thụ sự chiếu cố của tôi là hạnh phúc sao?"

Huyền Huyễn không khỏi bật cười, "Chúc mừng, da mặt anh lại dày thêm một tấc."

Sóc chuột ngồi đối diện thấy bầu không khí hòa hợp, nghiêng đầu, khẽ chạm mũi tiểu hồ ly, nhảy vào giữa bọn họ, tiếp tục chảy nước miếng với Tiểu Huyền Huyễn trong albums, thì ra Huyền đại sư cũng có lúc mềm mại, tròn vo muốn người ôm, nhìn như dẻ nướng mỹ vị, rất muốn gặm một cái!

"Tiểu Hoa, chú ý nước miếng, nếu dám nhiễu vào albums, tao bảo Tiểu Nguyệt đốt đuôi mày." Nguyệt Vũ nắm đuôi sắc sóc uy hiếp.

Sóc chuột tuyệt không để uy hiếp của Nguyệt Vũ, xèo xèo hối anh lật qua.

Huyền Huyễn ôn nhu mà nắm nó lên thả cạnh tiểu hồ ly, khen nói: "Tiểu Hoa lông mày bóng loáng nhu thuận, dùng để làm găng tay rất không sai."

Sóc chuột run lên, không dám vượt khu lôi nửa bước, thế giới này thì ra không công bằng, có thể khiến Huyền đại sư vài phần kính trọng quả nhiên chỉ có chủ nhân, ai...

Tiểu hồ ly liếm sóc chuột ủ rũ, an ủi: đây là sự thật rõ ràng, cậu không phải ngày đầu đã biết, xem, vấp phải trắc trở?

Huyền Huyễn sờ đầu tiểu hồ ly, khen một câu: "Tiểu hồ ly ngày càng thông minh!"

Đây là thông minh bị dọa ra, tiểu hồ ly nói thầm.