Huyền Hệ Liệt

Quyển 12 - Chương 25




"Vu, Vu Dạ Mạn, cậu ấy dĩ nhiên giết mẹ mình?" Miêu Mộ Linh kinh ngạc, khi nói ra câu này gian nan cực kỳ, cúi đầu nhìn Vu Diêu cho dù hôn mê cũng cuộn mình vào lòng anh, hình như rất sợ.

Tuy thời gian ở chung rất ngắn, thế nhưng Miêu Mộ Linh rõ tính Vu Diêu, người này có thể nói là phần tử ngu trung đánh chết không sửa, nhìn rất nặng lợi ích Vu gia, nếu khiến anh chọn giữa Vu gia và mạng mình, chỉ sợ sẽ không chút do dự buông tha bản thân, Vu Diêu yêu mẹ mình, giả như khiến anh biết là mình tự tay giết mẹ, mà còn tàn nhẫn chém thành tám khối, đây sẽ là một đả kích trầm trọng, đủ để anh tan vỡ, điên cuồng, thậm chí tự sát.

Miêu Mộ Linh không thể để việc như vậy xảy ra, ôm chặt Vu Diêu, bình tĩnh hỏi Nguyệt Vũ: "Thi thể đâu?"

Nguyệt Vũ nhìn Miêu Mộ Linh, như muốn xuyên qua mắt anh đọc rõ suy nghĩ, nửa ngày, mới nói: "Xử lý, vĩnh cửu."

Miêu Mộ Linh yên tâm, Nguyệt Vũ nói, ý nghĩa trên đời này đã không có Vu Dạ Mạn, bà hoàn toàn biến mất, không chừa một sợi tóc.

Tình thế trước mắt, giữ lại thi thể, mũi nhọn sẽ chỉ về phía bọn họ, điểm này bất kể là Nguyệt Vũ Huyền Huyễn, hay Miêu Mộ Linh Miêu Lan đều rõ, đây không thể nói Nguyệt Vũ lạnh lùng vô tình, hoặc tàn nhẫn với người chết, vì, anh không thể không làm như vậy.

"Vu gia có ai biết Vu Dạ Mạn bị giết?" Miêu Mộ Linh lại hỏi.

"Hẳn không có, khi em và Miêu Lan theo vết máu tìm được, không thấy người của Vu gia."

Miêu Mộ Linh thở phào nhẹ nhõm, chết không thấy người sống không thấy thi Vu gia không thể bắt bọn họ thế nào, đối Vu Diêu mà nói, mẹ mình vô cớ mất tích, đả kích cũng nhỏ hơn tự tay giết chết.

Huyền Huyễn vẫn im lặng, lúc này cậu hỏi Miêu Mộ Linh: "Khi Vu Diêu giết Đại tế ti cũng vậy?"

Miêu Mộ Linh gật đầu, nghĩ một chút nói: "Đại tế ti là một đao mất mạng, giết xong, cậu ấy chạy tới ôm anh gọi anh ơi, còn nói đã báo thù, kẻ từng hại mình không chừa một cái, anh lúc đó cho rằng cậu ấy mộng du, nên không để ý, dỗ cậu ấy như con nít, mãi đến ngày thứ hai mới biết Đại tế ti bị giết."

"Tình trạng hoàn toàn biến thành người khác như vậy thường xảy ra hay chỉ thỉnh thoảng?"

"Anh quen Vu Diêu tổng cộng một tháng, 30 ngày, Đại tế ti bị giết 20 ngày trước, ban đầu chỉ có đêm đó cậu ấy tới quấn anh, sau rất bình thường, vì vậy anh từng cho rằng lần khác thường ấy là quỷ phụ thân, nhưng mà, 10 ngày gần đây, cậu ấy hầu như mỗi đêm đều tới, một hồi ôm anh gọi anh ơi, một hồi lại la lại khóc, có lúc không rên một tiếng nhìn chằm chằm, có lúc liều mạng giãy dụa, thấy anh là đánh, 3 ngày trước cậu ấy ra sân bay đón mấy đứa, ba ngày này có phát tác không anh không rõ, sau đó là tối nay——" Nói đến đây, Miêu Mộ Linh cười khổ, "Tối nay cậu ấy càng điên cuồng, giết mẹ của mình."

Miêu Mộ Linh kể rất tỉ mỉ, Huyền Huyễn không khỏi hoài nghi anh có phải ghi lại tình trạng của Vu Diêu.

Sự thật, Miêu Mộ Linh ghi lại, từ khi anh cho rằng Vu Diêu không phải quỷ phụ thân, mà là bị bệnh.

Nguyệt Vũ ném thuốc trị thương cho Miêu Mộ Linh, "Mắt thấy, tự xử lý."

Miêu Lan đại hỉ, "Mắt Nhị thiếu gia khỏi rồi?"

Miêu Mộ Linh ngẩn ra, vỗ trán, "Em không nhắc, anh đã quên, Tiểu Huyền đâu, anh phải xem người tiểu đệ thích như thế nào?"

Huyền Huyễn đứng cạnh hắc tuyến, cảm tình Miêu Mộ Linh vừa rồi vẫn coi mình như không?

Cảm giác đầu tiên Huyền Huyễn cho Miêu Mộ Linh rất phù hợp tưởng tượng, là loại người vân đạm phong khinh, tựa hồ các loại trần thế, đối cậu mà nói bất quá nhất thời, thế nhưng nhìn lần thứ hai, lại không xác định, trong đôi ngươi như sóng xanh kia bao hàm rất nhiều tình cảm, còn rất nhiều lưu luyến với trần thế này.

Đây thật là cảm giác mâu thuẫn, Miêu Mộ Linh không thể không thừa nhận, Huyền Huyễn rất xuất sắc, có một loại hào quang đặc biệt, cho dù đứng cạnh Nguyệt Vũ trời sinh là vật sáng, cũng không thể che giấu, nhìn cậu và Nguyệt Vũ, khiến người thấy rất thoải mái, rất dưỡng mắt.

Huyền Huyễn không để ý Miêu Mộ Linh nhìn chằm chằm, suy nghĩ việc Vu Diêu.

Huyền Huyễn không để ý, không đại biểu Nguyệt Vũ không để ý, ang định nói gì, thần tình bỗng biến đổi, bên ngoài có người!