"Vu Diêu anh nói là Vu Diêu vừa nãy?"
Đối với việc Đại tế ti của Vu gia bị giết, Nguyệt Vũ làm không ít giả thiết, thậm chí Đại tế ti thật là bị Miêu Mộ Linh giết, nếu là Nhị ca giết, hẳn có lý do, Miêu gia và Vu gia không có xung đột, Miêu Mộ Linh kiên quyết không tùy tiện giết người, nhưng mà, Nguyệt Vũ trăm triệu không ngờ được, giết Đại tế ti dĩ nhiên là Vu Diêu, anh kinh ngạc đến nỗi hỏi một câu ngu xuẩn.
Huyền Huyễn cũng kinh ngạc cực kỳ, hồi tưởng lại bi thương và phẫn nộ khi Vu Diêu nhắc tới Đại tế ti bị giết, căn bản không giống giả, thế nhưng Miêu Mộ Linh sẽ không nói dối, rốt cuộc là thế nào?
"Vu gia chỉ có một Vu Diêu, lẽ nào Tam Nhi hôm nay gặp hai Vu Diêu?" Miêu Mộ Linh nửa giỡn nói.
Nguyệt Vũ thần tình lạnh lùng, "Giỡn này của anh không buồn cười tí nào, Đại tế ti của Vu gia là Vu gia bọn họ giết, anh vì sao xen vào, khiến mình mắt mù, chân què, đúng rồi, em còn chưa hỏi, chân anh sao vậy? Anh đừng lấy cớ chỉ là đụng thương, đụng thương sẽ không đi đứng như què, Miêu Lan, xắn quần Miêu Nhị lên."
Miêu Mộ Linh định cản lại Miêu Lan, thế nhưng vừa động ngón tay, đã bị Nguyệt Vũ hạ cổ, Nguyệt Vũ không muốn nghe anh nói nhảm, dứt khoát khiến anh câm miệng.
Miêu Mộ Linh ai oán không thôi, anh vì sao hi vọng người tới là Miêu Đại, đây là nguyên nhân, đối Miêu Đại, chí ít có đường giải thích, mà tiểu đệ đâu, không muốn nghe, trực tiếp bịt miệng, gọi người phải trố mắt ra nhìn.
"Nhị thiếu gia, đắc tội."
Miêu Lan không dám cãi Nguyệt Vũ, hai ba cái xắn quần Miêu Mộ Linh lên.
Nguyệt Vũ nhìn, tức giận vốn ẩn xuống lập tức dâng cao.
Cẳng chân Miêu Mộ Linh lớn nhỏ đầy những vết thương, nửa trên gối bị quần che lại, không biết có nghiêm trọng hơn không.
"Nhị thiếu gia chân cậu——" Miêu Lan kinh hô.
Trong cảm nhận của Miêu Lan, ba vị thiếu gia đều là kim chi ngọc diệp, chưa từng chịu tội như vậy, không chỉ mắt mù, người còn đầy thương, không quản Đại tế ti có phải Nhị thiếu gia giết không, Vu gia rất quá phận, hoàn toàn không để Miêu gia vào mắt, việc này nói gì cũng không thể bỏ qua.
Nhìn vết thương hầu như không xử lý trên chân Miêu Mộ Linh, Huyền Huyễn cũng nhịn không được nhíu mày.
Nguyệt Vũ không ngừng hít sâu mấy hơi, bảo mình lãnh tĩnh, anh không muốn phát giận với Miêu Mộ Linh, thế nhưng ngọn lửa này nghẹn trong ngực rất khiến anh có xung động giết người.
"Anh không biết xử lý vết thương sao? Tốt xấu là bác sĩ, giữ cho ai xem?" Nguyệt Vũ không biết nói gì cho tốt.
Cuối cùng có quyền lên tiếng Miêu Mộ Linh cười khổ: "Không phải anh không nghĩ, chỉ là không có thuốc trị thương."
"Sao không có? Cũng không phải lần đầu xa nhà, mỗi lần ra ngoài anh đều tới chỗ Đại ca cướp một đống, thuốc của anh đâu?"
"Dùng hết rồi."
"Anh dùng hết trên người mình, hay dùng hết trên người kẻ khác?"
Vốn dĩ việc này, Nguyệt Vũ nghĩ đã Miêu Mộ Linh không nói, anh sẽ không bào căn hỏi để, thế nhưng anh phát hiện nó xa không đơn giản như ngoài mặt, hỏi không rõ cứ thấy không thiết thực, lòng đầy bất an.
Nguyệt Vũ bảo Miêu Lan đi lấy hòm thuốc trên xe, chờ Miêu Lan ra ngoài, anh xổm xuống buông ống quần Miêu Mộ Linh, "Nhị ca, thích một người không phải như vậy, vết thương này là Vu Diêu hạ thủ?"
Miêu Mộ Linh chuyển động đôi mắt vô thần, mắt anh không hoàn toàn mù, ban ngày khi ánh sáng đầy đủ, miễn cưỡng có thể thấy bóng người, chỉ là rất mờ, cúi đầu nhìn Nguyệt Vũ, vờ thoải mái mà nói: "Không phải, làm sao là cậu ta?"
"Nếu anh nói phải, em còn tin không phải anh ta hạ thủ, anh——"
Nguyệt Vũ thở dài, không lời để nói, thương thành vậy còn không nguyện nói thật, Nhị ca, anh thích Vu Diêu đến thế sao?