Huyền Hệ Liệt

Quyển 12 - Chương 2




Huyền Huyễn cọ sát hồi lâu, mới không tình nguyện mà đưa cho Nguyệt Vũ.

Quen Huyền Huyễn lâu vậy, Nguyệt Vũ chưa từng thấy cậu ra vẻ ngượng ngùng xấu hổ, nhìn đến hai mắt đăm đăm, suýt nữa đã quên cầm ảnh.

Huyền Huyễn giận, khó lắm mới lấy dũng khí cho anh xem ảnh chụp khi bé của mình, dĩ nhiên dám thất thần!?

Nguyệt Vũ cơ linh thế nào, phát hiện không đúng, lập tức thừa dịp cậu chưa chuẩn bị đoạt lấy ảnh, cười dài nói: "Tiểu Nguyệt, đổi ý không được ơ, cậu đáp ứng cho tôi xem."

Huyền Huyễn hừ một tiếng, "Vậy anh còn không mau xem, xem xong trả lại tôi."

Nguyệt Vũ ngẫm lại thấy lo lắng, nghiêng nửa mình ngăn lại Huyền Huyễn phòng ngừa cậu đánh lén, mới nhịn xuống nội tâm kích động cúi đầu nhìn ảnh chụp trong tay.

Huyền Huyễn rủ mắt thấp thỏm bất an, ảnh chụp như vậy khiến cậu thấy rất ngượng, nếu không vì người muốn xem là Nguyệt Vũ, cậu tuyệt đối sẽ không khoe ảnh chụp bé tí của mình ra, cũng không biết anh xem xong có phản ứng gì?

Huyền Huyễn nhìn nghiêng nửa mình hoàn toàn im lặng, trong lòng hồ nghi, tên này làm chi không lên tiếng?

Huyền Huyễn đẩy vai Nguyệt Vũ, "Uy, xem xong chưa?"

"A!" Nguyệt Vũ bỗng dưng hét lên nhảy dựng.

Huyền Huyễn bị anh dọa phải, "Anh phát điên cái gì?"

Nguyệt Vũ chân trần nhảy tới nhảy lui trong phòng, "Thật Q, thật đáng yêu, kawaii! Tiểu Nguyệt, cậu khi bé đáng yêu chết được! Ảnh này cho tôi đi, cho đi, được không, được không?"

Nguyệt Vũ vừa gọi, vừa không ngừng hôn tấm ảnh.

Huyền Huyễn trong ảnh đại khái chừng hai tuổi, mặc một bộ thời trang trẻ em liên thân hình mèo con lông xù, trên đầu đeo cái mũ lỗ tai mèo, ôm một bình sữa, đôi mắt bích sắc tròn tròn linh động hữu thần, ánh mắt ủy khuất, hai má phấn nộn đỏ bừng, quyệt cái miệng nhỏ phảng phất giận lẫy.

Nguyệt Vũ càng xem càng thích không thôi, nhỏ nhắn, mềm mại, thơm tho Tiểu Nguyệt, thật là hận không thể ôm vào lòng hung hăng hôn mấy cái.

Nhìn Nguyệt Vũ lại hôn mình trong ảnh, cảm giác này quả thật là so anh hôn chân thật mình càng khiến Huyền Huyễn thấy thẹn, "Được rồi, trả cho tôi."

Nguyệt Vũ không ngừng lắc đầu, giấu phía sau người, nói năng lộn xộn: "Không được, tôi chưa xem xong, đời này tôi phải xem hết, thật đáng yêu quá! Tiểu Tiểu Nguyệt, ha hả! Tiểu Tiểu Nguyệt, ha hả..."

Nguyệt Vũ vừa cười, vừa thường dùng dư quang ánh mắt quét nhìn cái hộp hình mèo con trong tủ âm tường, lòng đánh mưu ma chước quỷ: mấy quyển albums dày cộm kia có phải đều là ảnh chụp bé tí của Tiểu Nguyệt đáng yêu, vừa nãy Tiểu Nguyệt chọn lâu như vậy mới bằng lòng cho mình xem tấm này, vậy còn lại có phải càng đáng yêu...

Động tác Nguyệt Vũ nhanh, động tác Huyền Huyễn càng nhanh, cậu đặt mông ngồi trên hộp, mặt đỏ tai nhiệt nói: "Mấy cái này không thể xem, anh đã nói chỉ xem một tấm."

"Tiểu Nguyệt ngoan, để tôi xem, để tôi xem, nếu đã để tôi xem một tấm, vậy xem hai tấm, ba tấm... một trăm tấm cũng giống nhau, Tiểu Nguyệt đáng yêu vậy, cậu cho tôi xem nha, ngoan!"

"Ngoan cái đầu anh, không thể xem!" Huyền Huyễn kiên quyết không nhượng bộ, xem một tấm đã là vậy, nếu để anh xem chỗ còn lại, tuyết đối cười khúc khích cả ngày.

Nguyệt Vũ đáy mắt hiện lên tặc quang, anh vươn tay ôm eo Huyền Huyễn, theo trán, mặt, mũi, môi mỏng một đường hôn xuống, tinh tế liếm cắn đôi môi ngọt ngào, dụ dỗ cậu buông ra hàm răng cắn chặt, quấn lấy lưỡi chơi đùa.

Ôn nhu như nước, nhiệt tình nhau lửa, nụ hôn hít thở không thông khiến Huyền Huyễn hầu như tắc thở.

Cậu mấy lần muốn đẩy Nguyệt Vũ ra thở dốc, vậy mà bị quấn không buông, vô lại này, dĩ nhiên dùng cách này bức mình đáp ứng.

Không chịu nổi Huyền Huyễn không thể làm gì khác hơn là đầu hàng, Nguyệt Vũ khốn kiếp, chờ coi!

...