Huyền Huyễn vào nhà, quả nhiên thấy Nguyệt Vũ thối mặt, "Cậu nói gì với Vu Diêu?"
Huyền Huyễn trấn an vỗ mặt anh, "Không có gì."
"Tiểu —— Nguyệt, cậu gạt tôi."
Rõ ràng thầm thì rủ rỉ với Vu Diêu đáng chết kia, còn đỡ dậy. Nguyệt Vũ thầm dỗi, Miêu Mộ Linh mắt bị mù đã khiến anh cực kỳ phẫn nộ với người của Vu gia, tuy rằng hai người anh của anh có chút biến thái, thế nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, ba anh em bọn họ miệng rất độc, đối anh em nhà mình lại siêu cấp bao che khuyết điểm, người của Miêu gia bao gồm Miêu ngoại bà ẩn cư không ai dám chân chính chọc giận ba sát tinh này, vì chọc một chẳng khác nào chọc ba, đó là khác biệt giữa đạn đạo bình thường và đạn đạo gắn đầu đạn hạt nhân, lực phá hoại tuyệt đối nhân lên mấy trình tự.
Thấy Nguyệt Vũ nhíu hàng mi xinh đẹp, Huyền Huyễn biết anh khó chịu, mềm giọng nói: "Chỉ hỏi anh ta vì sao cảm thấy Nhị ca anh là hung thủ thôi, anh ghen cái gì, ngoan."
"Hừ, vậy cũng không cần đỡ dậy."
Huyền Huyễn buông tay, "Đó là vì tôi giáo dưỡng tốt, cha tôi dạy tôi phải lễ phép."
Nguyệt Vũ nhất thời không dỗi nổi, bật cười.
Miêu Mộ Linh vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe lén hai người nói chuyện, khi nghe được Nguyệt Vũ dĩ nhiên làm nũng, thật là kinh hách suýt ngã, nếu không phải mắt mù, anh rất muốn dụi mắt, xem rõ đó phải tiểu đệ của mình không, lần đầu tiên anh biết Tam đệ trời sinh quý khí, ưu nhã đến kỳ cục kia cũng có tính trẻ con.
Miêu Mộ Linh kéo Miêu Lan, nhỏ giọng hỏi: "Cái kia, Miêu Lan, Tiểu Nguyệt quỷ gì kia là ai vậy? Tiểu đệ ra vẻ cùng cậu ta —— ừ, rất quen, tôi chưa từng biết có nhân vật như vậy?"
Miêu Lan ấp úng, đáp phi sở vấn: "Nhị thiếu gia, mắt cậu ổn sao, có phải người của Vu gia hạ độc thủ? Là ai? Tôi báo thù cho cậu!"
Miêu Mộ Linh trợn trắng, "Ai nha, ông đừng vờ ngớ ngẩn, tôi hỏi ông Tiểu Nguyệt quỷ gì kia là ai?"
Nguyệt Vũ giận, "Tiểu Nguyệt quỷ là gì? Miêu Nhị chết tiệt, anh gọi ai đó?"
Miêu Mộ Linh sờ mũi, thấy không thể đào ra gì từ miệng Miêu Lan, mà tiểu đệ đã giận điên lên, cũng không thể hỏi, nhưng không hỏi rõ, anh lại ngứa ngáy trong lòng, thật muốn biết là ai phục tùng tiểu đệ nhà mình, nghĩ đi nghĩ lại, Miêu Mộ Linh nhìn về phía Huyền Huyễn, trực tiếp hỏi bản tôn: "Cái kia, cậu là ai? Tôi vừa rồi ôm là cậu đi, kỳ quái, tôi cảm thấy khí tức của cậu rất giống Miêu Đại, bất quá Miêu Đại cứng lắm, không bằng cậu, tôi còn ngờ ngợ, Miêu Đại bao thuở mềm xuống, ha ha! Không bằng cậu để tôi ôm nữa đi, ôm cậu đặc biệt thoải mái, rất an tâm, ấm áp..."
Nhìn sắc mặt Nguyệt Vũ có chút dữ tợn hận không thể thí huynh, mồ hôi như mưa Miêu Lan liều mạng kéo góc áo Miêu Mộ Linh, "Nhị thiếu gia, cậu, cậu đừng nói nữa..."
Chỉ cần dính tới Huyền thiếu gia, thiếu gia sẽ dị thường khủng bố, rất dọa người! Nếu không phải lúc này Nhị thiếu gia mắt mù, nói không chắc thiếu gia đã đánh người.
Huyền Huyễn nhìn Nguyệt Vũ giận sôi máu, lại nhìn Miêu Mộ Linh không rõ hỏi Miêu Lan "Vì sao không thể nói nữa", chế nhạo hỏi anh: "Sao, Tam thiếu, anh nguyện ý chứ? Tôi không hề gì, ôm một cái cũng không tổn thất."
"Không cho, Miêu Nhị chết tiệt, muốn ôm Tiểu Nguyệt của em, làm Xuân Thu đại mộng đi! Vừa rồi bất cẩn mới để anh ôm, không đánh anh đã tiện nghi, còn có lần sau?! Thành thật khai mau, mắt anh là thế nào?"
Miêu Mộ Linh ngoáy lỗ tai, sờ ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, ngữ khí bình thường: "Em đã thấy đấy, mù."
"Em hỏi nguyên nhân!"
"Không có nguyên nhân, mù là mù."
"Anh được lắm, không nói lý do, em không chữa cho anh, sau này anh sống trong bóng tối đi." Nguyệt Vũ giận cực, anh không rõ Miêu Mộ Linh có nỗi khổ gì, dĩ nhiên đến lúc này còn muốn che giấu.
Miêu Mộ Linh rủ đầu, "Tam Nhi, em ác như vậy?"
"Anh đối mình còn ác như vậy, em tự nhiên có thể càng ác, anh nên may mắn tới không phải Đại ca, nếu không anh ấy tuyệt đối ác hơn em."
Miêu Mộ Linh cười khổ, lẩm bẩm: "Anh ngược lại hi vọng tới là Miêu Đại."
Huyền Huyễn thính tai nghe câu này, kỳ quái hỏi: "Vì sao anh hi vọng Miêu Mộ Thanh tới?"
Miêu Mộ Linh thở dài, ai oán: "Đại ca ăn mềm không ăn cứng, cầu mấy lần, phỏng chừng sẽ không truy cứu, thế nhưng Tam Nhi cứng mềm không ăn, ý chí sắt đá."
"Anh biến mình thành vậy, Đại ca thấy chỉ sợ đầu tiên san bằng Vu gia, đâu rảnh ở đây giận dỗi như em."
Huyền Huyễn kéo Nguyệt Vũ đang lạnh mặt, "Giờ không phải lúc cãi nhau, trước khám cho Nhị ca anh đi, nếu chậm trễ chữa không khỏi, hối hận không phải anh."
Miêu Mộ Linh phối hợp tội nghiệp, "Tam Nhi, em thật nhẫn tâm để anh cả đời làm người mù?"
Huyền Huyễn đẩy Nguyệt Vũ tới cạnh Miêu Mộ Linh, khoát ngón tay anh lên cổ tay Miêu Mộ Linh, "Đừng khẩu thị tâm phi nữa, mau khám."
Đối với Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ giận gì cũng không có, vừa thay Miêu Mộ Linh bắt mạch, vừa dữ tợn nói: "Nói hay không tùy anh, em mặc kệ, không biết anh giữ gìn ai."
"Anh không giữ gìn ai, anh chỉ là nhất thời sơ suất mới vậy."
Nguyệt Vũ xuy một tiếng, "Anh cho rằng em là người mù, nhìn không ra anh có ý với Vu Diêu?"