Miêu Mộ Vũ, người trước mắt dĩ nhiên là Miêu Mộ Vũ, vô sắc thẩm phán giả, nhân vật tất cả cổ giả kính nể mà sợ hãi, không thể nghi ngờ, anh là vương của cổ giả, anh muốn một cổ sư chết, còn dễ dàng hơn giẫm chết một con kiến.
Vu Diêu thấy sợ, vì nhìn không thấy, càng vì biết rõ Nguyệt Vũ không phải nói đùa, Nguyệt Vũ tuyệt đối có bản lĩnh làm mù cả Vu gia.
Miêu Mộ Vũ, chỉ cần là cổ sư đều phải biết, nhưng mà, chân chính gặp lại rất ít, tất cả về anh như một điều bí ẩn, anh rất hiếm khi lộ diện, tuy là một trong ba đương quyền của Miêu gia, thế nhưng từ xưa đến nay không thích quán xuyến, Miêu gia chủ sự là Miêu Mộ Thanh và Miêu ngoại bà. Không ai biết cổ thuật của anh luyện thành thế nào, bao thuở siêu việt điên phong, thẩm phán giả là mộng tưởng của tất cả cổ sư, nhưng mà trăm nghìn năm qua không ai đạt được đỉnh cao ấy, tất cả cổ sư cho rằng nó chỉ là thần thoại, thần thoại căn bản không tồn tại.
Không có thẩm phán giả như đế vương, đại biểu không có trừng phạt giả có thể bao trùm hắc cổ sư, không có băn khoăn, cùng cấp với không có ước thúc, có thể không tí kiêng kị, tùy ý mà làm, thói hư tật xấu trong nhân tính sẽ vô hạn biểu lộ.
Miêu gia bị dự là Thần Cổ chi gia, thế lực khổng lồ, ở cổ giới là tượng trưng cho cường quyền, tác phong bọn họ hành sự điệu thấp thần bí, tự thành một phái, chỉ cần không liên quan tới lợi ích, không quản mọi người đấu đến ngươi chết ta sống, Miêu gia xưa nay không nhúng tay.
Mỗi người đều có dục vọng trở thành cường giả, chỉ là trình độ sâu cạn bất đồng, nó ví như suối nhỏ trong suốt thấy đáy và biển cả mênh mông sâu không lường được, suối nhỏ là giọt nhỏ thành dòng, yên ả như kính, cho dù nổi lên cuộn sóng, bất quá là gợn, nhưng mà biển rộng thì khác, khi biển gầm lên đủ để hủy diệt vạn vật.
Miêu gia sụp đổ, đại biểu tẩy bài, đại biểu quyền lực chia cắt, đại biểu tài phú phân phối, mê hoặc khổng lồ vô hình thúc đẩy rất nhiều hắc cổ sư rục rịch.
Miêu gia không phải đèn sắp cạn, một trăm hắc cổ sư họ Miêu có mười, thế nhưng, mười dù sao không phải đối thủ của mấy mươi, vì lợi ích cộng đồng, vì đối phó kẻ địch cường đại nhất, đối thủ phân tán có thể tạm thời kết thành đồng minh.
Trước khi ám đấu chuyển thành minh chiến, các hắc cổ sư lấp đầy lòng tin, thậm chí thương thảo làm sao chia cắt chiếc bánh ga-tô phết một tầng lại một tầng bơ dày tên Miêu gia này.
Giữa sóng cả mãnh liệt, Miêu gia dị dạng bình tĩnh tuy khiến vài hắc cổ sư lòng sinh bất an, thế nhưng không để trong lòng, dù sao vui sướng chiếm được quyền lực, tiền tài, tài phú khi Miêu gia rơi đài đã che khuất chúng.
Một trận chiến không có khói thuốc súng, có người thắng, tự nhiên có kẻ thua, cho dù là hoà, cũng có một bên chiếm ưu thế vi diệu, chân chính cân đối hầu như không tồn tại, bất kể là hắc cổ sư, hay gìn giữ trung lập, tất cả đều cho rằng lịch sử Miêu gia độc bá một phương sẽ bị sửa, mà sự thật đâu, lịch sử quả thật sửa, ngày trước Miêu gia an phận trong góc, hiện tại thẩm thấu các nơi, ngày càng cường đại, khiến tất cả cổ giả sợ hãi, không còn dám khiêu chiến địa vị của nó.
Trận chiến ấy, hắc cổ sư triệt để thất bại, bọn họ kinh khủng phát hiện, thì ra thần thoại thẩm phán giả là tồn tại, là hiện thực, Miêu Mộ Vũ là người duy nhất biến nó thành hiện thực, nếu không có âm mưu huỷ diệt Miêu gia, tin tức Miêu gia xuất hiện một thẩm phán giả vĩnh viễn sẽ là bí mật, bí mật độc thuộc của ba anh em Miêu gia thậm chí Miêu bà ngoại cũng không biết.
Hắc cổ sư thất bại thảm hại không còn hùng tâm, vì bọn họ không có nắm chắc đánh bại Miêu Mộ Vũ, mà còn, khi Miêu Mộ Thanh trở thành Miêu gia chấp sự, thủ đoạn thiết huyết, hoàn toàn khác với tiền nhiệm chấp sự mềm yếu ôn hoà, chỉ cần phạm phải đầu Miêu gia, xuống tay không chút lưu tình, Miêu Mộ Thanh không chỉ đào hố chôn người, còn đè lên từng tấn đá tảng, khiến kẻ đó vĩnh viễn không thể xoay người.
Miêu Mộ Thanh tàn nhẫn khiến tất cả nghe tin đã sợ mất mật, thế nhưng càng đáng sợ là Miêu Mộ Vũ có thân phận thẩm phán giả, rơi vào tay Miêu Mộ Thanh có lẽ có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng mà rơi vào tay Miêu Mộ Vũ, nếu anh muốn ai chết, kẻ đó có thể dẹp ý nghĩ cầu sinh, trực tiếp tự sát...
Trong nháy mắt ngắn ngủi, tất cả nghe đồn về Miêu Mộ Vũ như sóng triều cuốn vào đầu Vu Diêu, chiếm lấy mọi suy nghĩ của anh, nhất thời, dĩ nhiên khiến anh quên đi đau đớn ở mắt và cảm giác nghẹt thở như tử vong.
Mãi đến khi một đôi tay khoát lên mu bàn tay, anh mới mơ màng hồi thần, ánh sáng thình lình xảy ra trước mắt khiến anh khó mà thích ứng, không tự chủ được nhắm lại hai mắt.
Huyền Huyễn kéo Vu Diêu té ngã trên đất dậy, hỏi một câu: "Anh không sao chứ?"
Nhìn thanh niên tuấn mỹ ôn nhuận như ngọc trước mắt, Vu Diêu sững sờ, lắc đầu.
Thấy Vu Diêu tinh thần hoảng hốt, Huyền Huyễn đột nhiên hỏi: "Đại tế ti thật là Miêu Mộ Linh giết? Anh tận mắt thấy?"
Vu Diêu giật mình, câu hỏi của thanh niên trong trẻo trước mắt khiến tín niệm vốn kiên định bắt đầu không xác định, Đại tế ti thật là Miêu Mộ Linh giết? Miêu Mộ Linh xuất hiện ở chỗ Đại tế ti chết, mà còn chính miệng thừa nhận Đại tế ti bị giết, tất cả nói rõ Miêu Mộ Linh là hung thủ, thế nhưng vì sao giết Đại tế ti xong anh không trốn, thậm chí không hủy thi diệt tích? Này rất không bình thường.
Vu Diêu thấy mình nên khẳng định gật đầu, thế nhưng không biết vì sao, gật không được. Anh nghĩ đầu mình rất hỗn loạn, nghĩ mình hình như quên vài việc rất quan trọng, rốt cuộc quên gì, anh lại nghĩ không ra.
Thấy Vu Diêu như vậy, Huyền Huyễn nhàn nhạt nói: "Anh không phải cắn chặt Miêu Mộ Linh là hung thủ ư? Lúc này sao lại do dự?"
"Tôi——"
Cậu định nói gì, Nguyệt Vũ quay đầu phát hiện Huyền Huyễn không thấy đã vội vã đi tìm, "Tiểu Nguyệt, sao chưa vào?"
"Tới đây." Huyền Huyễn không để ý Vu Diêu, vừa đáp lời, vừa vào nhà, Nguyệt Vũ trong mắt người khác là đáng sợ, thế nhưng trong mắt cậu là trẻ con, khi nãy cậu nghe âm cuối kéo lê của anh, nói không chắc còn đang ghen tị.
Nhìn bóng lưng Huyền Huyễn, Vu Diêu mê hoặc, anh cho rằng Nguyệt Vũ là Miêu Mộ Thanh, Huyền Huyễn là Miêu Mộ Vũ, thế nhưng xem ra đều không phải, người kia là ai? Cũng là người của Miêu gia? Cậu không phải Miêu Mộ Thanh, thế nhưng nhìn thái độ Miêu Mộ Vũ đối cậu không giống hạ nhân? Cậu rốt cuộc là ai?
...