Huyền Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 33




"Lâm Vĩ?" Thượng Quan Hiên dùng ngón trỏ gõ nhẹ tay lái, "Có thể nói đó là một người thế nào không?"

Lâm Vĩ mắt nhỏ, mũi sụp, môi dày, tướng mạo có chút xấu xí, hơn nữa tính tình trầm mặc ít lời, là một người tồn tại cực thấp.

Bình thường Trầm Dương không hay gặp Lâm Vĩ, chỉ biết người này gọi Lâm Vĩ, là giáo viên cùng trường với mình, cả dạy chuyên nghiệp gì cũng không rõ, lúc này Thượng Quan Hiên hỏi, Trầm Dương mới phát hiện anh có thể nói biết rất ít về Lâm Vĩ, thế nhưng Lâm Vĩ lại biết số điện thoại nhà anh, tư liệu của anh chỉ viết số di động, điện thoại nhà xưa nay không viết, Lâm Vĩ từ đâu biết được số điện thoại nhà anh và Hạ Nhược Hải?

Thượng Quan Hiên vẫn lưu ý Trầm Dương, lúc này thấy anh thần tình đột biến, vội hỏi: "Nghĩ tới gì sao?"

Trầm Dương sắp xếp suy nghĩ, chi tiết kể ra hoài nghi của mình đối với Lâm Vĩ.

Nghe xong, Thượng Quan Hiên trầm ngâm, "Theo như lời anh, Lâm Vĩ hiềm nghi không ít, mặt khác, có một vấn đề theo lệ vẫn phải hỏi anh."

"Mời nói."

"Anh tối qua ở nhà?"

Trầm Dương gật đầu.

"Vậu câu Đỗ Minh và Tôn Trí nói trước khi chết: chết cũng phải hoàn thành bài tập thầy đã giao, anh có nghĩ tới là ý gì không?"

Trầm Dương lắc đầu, "Tôi không giao bài tập gì cả."

Thượng Quan Hiên cau mày, lẩm bẩm: "Hung thủ thông qua Đỗ Minh và Tôn Trí lưu lại những lời này rốt cuộc có ý gì?"

Suy nghĩ nửa ngày, nghĩ không ra nguyên cớ, Thượng Quan Hiên không thể làm gì khác hơn là tạm thời để đó, "Tôi phải về cảnh cục, anh đi đâu, có cần tiễn anh một đoạn không?"

Trầm Dương ngạc nhiên, "Anh không phải nói muốn tôi về cảnh cục sao?"

Thượng Quan Hiên cười, "Chuyện tôi cần biết đã biết, nếu anh muốn đến cảnh cục ngồi, cũng không sao."

Trầm Dương suy nghĩ một chút, "Tôi muốn tới bệnh viện xem học sinh của mình."

"Bành Hiểu tiềm thức xem anh là hung thủ, tôi nghĩ anh không đi sẽ tốt hơn." Thượng Quan Hiên uyển chuyển.

"Tôi chỉ là muốn xem bọn họ có việc gì không, cẩn thận không để bọn họ thấy tôi là được, cảnh cục và bệnh viện không cùng hướng, anh thả tôi ở ngã quẹo phía trước, tôi tự ngồi xe, không cần phiền anh."

Thấy Trầm Dương kiên trì muốn đi bệnh viện, Thượng Quan Hiên không nhiều lời, quẹo xe, thả anh xuống rồi tự về cảnh cục.

...

Vươn tay quắc taxi định đi bệnh viện, bỗng nhiên di động reo.

Nhìn, là số lạ, do dự một hồi, Trầm Dương vẫn tiếp.

Điện thoại chuyển, đối phương húc đầu một câu: "Trầm Dương! Mày đáng chết! Mày đáng chết!"

Trầm Dương choáng váng, "Uy——"

Vừa uy một tiếng, điện thoại đã cúp.

Trầm Dương siết chặt di động sửng sốt một hồi, định gọi lại, di động lại reo, nhìn, lại là số lạ, lần này, Trầm Dương không tí do dự, lập tức tiếp.

"Thầy Trầm sao?"

"Tống Tiếu Ngự?"

"Là tôi," Đầu kia Tống Tiếu Ngự dừng một chút, tựa hồ có chút chần chờ, "Thầy Trầm, anh lúc rảnh tới bệnh viện một chuyến được không?"

Trầm Dương trong lòng căng thẳng, "Học sinh của tôi——"

"Không phải ba học sinh của anh, là Hạ Nhược Hải."

Nhược Hải?

Trầm Dương vừa giục tài xế lái xe, vừa lo lắng hỏi: "Nhược Hải có chuyện gì?"

"Cậu ấy đánh nhau, không cẩn thận từ lầu bốn ngã xuống."

Trầm Dương trong đầu trống rỗng, tay chân rét lạnh, anh hít một hơi, ép mình trấn định, "Bị thương nghiêm trọng sao?"

"Tạm thời không biết."

"Cậu, cậu ấy vì sao đánh nhau? Cậu ấy——"

Hạ Nhược Hải không phải người xung động, điểm ấy Trầm Dương rất rõ, thằng bé hôm qua mới từ tầng năm ngã xuống, cánh tay còn bị thương, hôm nay lại——

"Có lẽ anh phải hỏi cậu ấy." Tống Tiếu Ngự hàm hồ nói.

Cúp máy, Trầm Dương tâm thần không yên, vì nghĩ tới Hạ Nhược Hải, Trầm Dương tạm thời quăng cuộc điện thoại uy hiếp kỳ quái kia sau đầu, không ngừng mà giục tài xế lái nhanh hơn nữa.

"Ai nha, tiên sinh anh chưa trả tiền!"

Trầm Dương chạy về, luống cuống tay chân móc ra một trăm nguyên đưa cho tài xế, vội nói một tiếng "Cảm ơn" đã chạy không thấy bóng.

Tài xế cầm một trăm nguyên, gãi đầu, nói thầm: "Người này là ngu ngốc sao, tiền thối không lấy còn nói cảm ơn? Ngốc!"

Vì tiết kiệm thời gian, Trầm Dương trên đường đã hỏi Tống Tiếu Ngự phòng bệnh của Hạ Nhược Hải, anh gấp đến độ thang máy không nguyện chờ, trực tiếp vọt thang lầu.

Mới từ thang lầu lao ra, xa xa thấy một cái bóng như đã từng quen vừa vặn vào thang máy.

Người nọ cúi đầu, hơn nữa đưa lưng về phía Trầm Dương, thấy không rõ bộ dáng, nhìn thoáng, chỉ có thể phán đoán đại khái là một thiếu nữ.

Trầm Dương cũng không để ý, tìm được phòng bệnh Hạ Nhược Hải, gõ một cái đã đẩy cửa vào, vừa vặn thấy cậu giãy dụa muốn xuống giường——

"Cậu định làm gì?" Trầm Dương vội chạy tới đè cậu lại, không cho lộn xộn.

Thấy Trầm Dương xuất hiện, Hạ Nhược Hải chưa kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn anh.

Trầm Dương vừa định nói gì, Hạ Nhược Hải đột nhiên thoáng cái ôm lấy anh, thanh âm nghẹn ngào: "Thầy, bọn họ nói anh bị cảnh sát mang đi, nói anh là hung thủ, tôi, tôi rất lo lắng —— thầy tối qua vẫn ở nhà, sao có thể là hung thủ, tôi có thể làm chứng..."

Trầm Dương không biết trái tim là tư vị gì, anh nhẹ nhàng vuốt tóc Hạ Nhược Hải, "Tôi không sao, không bị gì hết, Thượng Quan Hiên chỉ hỏi một số vấn đề, bọn họ tin tôi, cho nên cậu đừng lo, tôi vẫn ổn. Được rồi, đừng khóc, ừ?"

Hạ Nhược Hải lúc này chậm rãi bình tĩnh lại, bình tĩnh xong, không biết đối mặt Trầm Dương thế nào, nước mắt của cậu làm ướt áo thầy, làm bộ mình không khóc cũng không được, ngượng muốn chết.

Hạ Nhược Hải không dám nhìn Trầm Dương, không thể làm gì khác hơn là bọc chăn giả bộ ngủ.

Trầm Dương kéo chăn xuống, rút ra khăn tay cẩn thận mà giúp cậu lau khô vệt nước trên mặt, tận lực ôn hòa hỏi: "Sao lại nóng nảy đánh nhau? Xem, làm mình một thân thương, còn gãy xương."

Hạ Nhược Hải mở mắt, nhìn Trầm Dương, xoay người đưa lưng về phía anh không nói lời nào.

Nhìn cậu ra vẻ quật cường, Trầm Dương thương tiếc vạn phần, ôn nhu nói: "Nói cho tôi biết nguyên nhân, được không?"

Trầm mặc một lát, Hạ Nhược Hải giận nói: "Ai kêu miệng gã đó không sạch sẽ, nếu không phải tay tôi hôm qua—— hừ! Tiện nghi gã!"