Đêm, rất lặng.
Ngủ được phân nửa Văn Tiểu Quân nghẹn tiểu mà tỉnh.
Trong phòng rất tối, ánh đèn đầu giường ảm đạm hư ảo.
Văn Tiểu Quân xoa mắt, thằng bé sợ tối, không dám một mình đi WC.
Văn Tiểu Quân quay đầu thấy Trầm Dương ngủ cạnh, ánh mắt xoay động, nằm sấp bên tai Trầm Dương nhỏ giọng gọi: "Cha Trầm, cha Trầm."
Trầm Dương ngủ không sâu, Văn Tiểu Quân đẩy hai cái đã tỉnh, ngồi dậy, hỏi: "Sao vậy? Ngủ không được?"
"Không phải, cháu, cháu muốn đi tiểu." Văn Tiểu Quân đỏ mặt ngại ngùng nói: "Thế nhưng cháu không dám đi một mình, cha Trầm theo cháu được không?"
Trầm Dương gật đầu, cẩn thận lướt qua Hạ Nhược Hải đang ngủ xuống giường, ôm Văn Tiểu Quân theo.
"Cha Trầm, đừng nói cho Tiểu Liễu cháu không dám đi WC một mình nha, nha?" Văn Tiểu Quân ôm cổ Trầm Dương, năn nỉ.
Thằng bé không muốn bị Tiểu Liễu thân mến khinh thường.
Trầm Dương nở nụ cười, "Được."
"Chúng ta ngoắc tay." Văn Tiểu Quân vẫn lo lắng, sợ Trầm Dương lộ gốc của mình.
Trầm Dương cười ngoắc ngón tay với Văn Tiểu Quân.
Văn Tiểu Quân bẹp một cái hôn Trầm Dương, ông cụ nở thở dài một hơi, lay đầu nói: "Vẫn là cha Trầm tốt, đổi lại cậu, nhất định không dễ nói như vậy."
Trầm Dương nở nụ cười, "Cháu tuổi còn nhỏ, sợ tối không dám đi WC là bình thường."
"Thế nhưng cháu là con trai, cậu nói con trai phải trời không sợ, đất không sợ, vậy có người khi dễ Tiểu Liễu mới có thể đánh kẻ đó thành đầu heo, ngô, cha Trầm yên tâm, cháu sẽ không để ai khi dễ Tiểu Liễu." Văn Tiểu Quân siết chặt nắm tay, vẻ mặt kiên định nói.
Trầm Dương dở khóc dở cười, Nhược Hải quả thật dạy hư Tiểu Quân, luôn rót vào đầu thằng bé một ít tư tưởng nên có, không nên có.
Chờ Văn Tiểu Quân đi xong, Trầm Dương ôm thằng bé định về ngủ tiếp, ngang qua phòng khách, đột nhiên nghe một tiếng gõ rất nhỏ.
Nhanh một hồi, chậm một hồi, rất có tiết tấu.
"Tiếng gì?" Văn Tiểu Quân vịn vai Trầm Dương nhìn quanh.
Trầm Dương chỉ thấy một luồng âm phong thổi qua, cả người phát lạnh.
Có người gõ cửa sổ sát đất phòng khách.
Người bên ngoài tựa hồ cảm giác bên trong có người, tiết tấu gõ càng lúc càng nhanh, thế nhưng lực độ vẫn rất nhẹ, Trầm Dương có cảm giác quái dị, giống như người này sợ gõ nát thủy tinh, cho nên không dám gõ mạnh.
Văn Tiểu Quân trừng to mắt, bàn tay ôm chặt cổ Trầm Dương, sợ hãi hỏi: "Cha Trầm, bên ngoài có người sao?"
"Hư!" Trầm Dương để Văn Tiểu Quân lên sô pha, ý bảo thằng bé đừng lên tiếng.
Văn Tiểu Quân lập tức che miệng mình.
Ngẫm lại, Trầm Dương vẫn lo lắng, ôm Văn Tiểu Quân về phòng ngủ đặt lên giường, dỗ: "Tiểu Quân ngoan, ở đây bảo hộ Tiểu Liễu nga."
Văn Tiểu Quân cố sức gật đầu, biểu thị mình nhất định sẽ bảo hộ Tiểu Liễu và cậu.
Trầm Dương sờ đầu thằng bé, lúc này mới đóng cửa ra ngoài.
Tiếng gõ một hồi chậm, một hồi nhanh, khi dừng khi tiếp.
Trầm Dương từng bước tới lại, mỗi khi gần một bước, cũng không biết lỗi giác hay sao, Trầm Dương nghĩ tiếng gõ kia tựa hồ càng lớn.
Se lạnh đêm khuya một chút rót vào lỗ chân lông, mang đến băng lãnh tận xương.
Bàn tay Trầm Dương đặt lên rèm cửa sổ, anh hít một hơi thật sâu, vừa tự trấn định, vừa chậm rãi giật lại rèm.
Dưới ánh sáng ảm đạm, một đôi mắt lóe ra ánh lục oánh oánh thẳng tắp vọng vào đôi mắt Trầm Dương.
Yên tĩnh, yên tĩnh như chết.
Trầm Dương bị dọa ngây người, hồng y thiếu nữ bay ngoài cửa sổ mặt không biểu tình nhìn anh, cô chậm rãi đảo mắt, nhìn Trầm Dương từ trên xuống dưới.
Hai người cứ thế cách một tấm thủy tinh nhìn nhau.
Một lát, hồng y thiếu nữ rút về bàn tay gõ cửa sổ, tay cô dị thường trắng, tinh tế như ấu trúc, có vẻ đột ngột.
Gió thổi bay mái tóc dài, che khuất nửa bên mặt, Trầm Dương nhìn không rõ bộ dáng.
Thiếu nữ đờ đẫn nhìn Trầm Dương một hồi, bỗng nhiên làm một tư thế chạy bộ.
Động tác của cô có chút máy móc, Trầm Dương xem quái dị không hiểu, căn bản không biết cô muốn biểu đạt gì, trong thời gian ngắn, chỉ có thể đứng đó sững sờ.
Thấy Trầm Dương không phản ứng, thiếu nữ nổi giận, há mồm nói một chữ, sau đó biến mất.
Trầm Dương nghẹn họng nhìn trân trối, anh tuy nghe không được tiếng thiếu nữ, thế nhưng thần hình của cô lại rất rõ ràng, anh thấy rõ cô mắng mình —— heo!