Huyền Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 23




May mắn là, Hạ Nhược Hải chỉ trầy da phần cánh tay và đụng bầm phần eo, không có trở ngại khác.

Mặc dù cậu nhiều lần cường điệu không cần đi bệnh viện, Trầm Dương không yên lòng vẫn quyết định đưa cậu đi kiểm tra một phen, miễn cho mắc phải di chứng gì.

Vì tinh thần Nghiêm Trạch rất tệ, thủy chung không chịu mở miệng, Tống Tiếu Ngự không cách nào khác phải đưa đi bệnh viện tìm bác sĩ, vừa lúc theo bọn Trầm Dương, xe cấp cứu xem như không phí.

Nhìn xe cấp cứu biến mất trong tầm mắt, Tống Tiếu Ngự lúc này nhớ tới một việc, anh hỏi Trầm Dương: "Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu đâu? Bọn họ không phải đuổi theo anh?"

Trầm Dương ngẩn ra, anh vừa nãy đặt cả tâm tư lên người Hạ Nhược Hải, căn bản không chú ý Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường đi đâu.

Tống Tiếu Ngự tính gọi điện thoại cho Tiểu Thường, đã thấy cậu và Tiêu Xuân Thu một trước một sau tới.

"Thể chất dễ chọc quỷ của cậu, bỏ đi bùa hộ mệnh, nói không chừng có thể thấy." Tiêu Xuân Thu bám sau chưa từ bỏ ý định đề nghị.

"Không có cửa đâu!" Tiểu Thường cự tuyệt, "Anh cho con quỷ kia sẽ ngốc như vậy, còn ở đó chờ chúng ta bắt, hơn nữa, chúng ta không phải Huyền Huyễn, thấy thì thế nào? Lao tới cắn nó một cái? Ngốc!"

"Nếu có thể thấy nói rõ lần này là quỷ tác quái, chúng ta không cần lòng vòng, đạo lý đơn giản như vậy cậu cũng không hiểu."

"Được, nếu tôi bị quỷ phụ thân, đầu tiên bắn chết anh."

"Có cần ác vậy không?"

"Tự nhiên cần, anh cũng không biết bị quỷ phụ thân khó chịu cỡ nào, bằng không, anh nhờ Huyền Huyễn gọi một con tới thử mùi vị, không phải anh chịu, anh tự nhiên nói mát." Tiểu Thường tức giận.

Tiêu Xuân Thu đành phải thôi.

Tống Tiếu Ngự không hiểu hỏi: "Quỷ gì?"

"Hạ Nhược Hải nói cậu ấy thấy một quái nhân ghé ngoài cửa sổ nhìn mình, sau đó nhất thời nóng đầu nhảy lầu. Từ đây nhìn lên, người bình thường có thể nào treo ở đó, cho nên tôi và Tiêu Xuân Thu nhất trí cho rằng đó căn bản không phải người."

"A, vậy các cậu có phát hiện gì không?"

"Không có." Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường ủ rũ nói.

"Chúng ta có cần bái Huyền Huyễn làm thầy, học chút đạo thuật, vụ án gần đây đều liên quan tới a phiêu các loại, cảm giác thật phí công, cho dù bắt được cũng không thể phán án." Tiểu Thường phiền muộn.

"Muốn phán án còn không đơn giản, nhờ Huyền Huyễn động thủ, cam đoan muốn phán thế nào đều được, tử hình cũng được." Tiêu Xuân Thu nói.

"Chủ ý này rất tốt, tôi nói ông chú thật là, cứ nói mời Huyền Huyễn làm cố vấn, mời đến giờ vẫn giấy trắng, bên dưới gì cũng không có." Tiểu Thường oán giận.

"Không phải ông chú không muốn mời, thứ nhất: Huyền Huyễn định giá rất cao, thứ hai: cậu ấy rất lười, trừ phi nguyện ý, hoặc là Nguyệt Vũ mở miệng, bằng không chín con ngựa cũng kéo không nổi cậu ấy làm việc, mời cậu ấy có thể lỗ vốn, các cậu cho ông chú ngốc như vậy." Tiêu Xuân Thu phân tích đạo lý rõ ràng.

Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường không khỏi nở nụ cười.

...

Rất khó được, Nguyệt Vũ ở bệnh viện, Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu vừa thấy anh đã khoa trương kinh hô: "Nguyệt đại bác sĩ, anh dĩ nhiên ở đây! Huyền Huyễn đâu?"

"Tiểu Nguyệt ra ngoài, nói là dẫn bọn Tiểu Hoa làm vận động, khống chế thể trọng của chúng, gần nhất chúng đều tăng cân."

Làm vận động? Bọn Tiêu Xuân Thu đại hãn, tưởng tượng không được mấy tiểu động vật kia có thể làm vận động gì.

Tiểu Thường nhịn không được hỏi: "Huyền Huyễn bắt bọn Tiểu Hoa làm vận động gì?"

"Đá banh."

Vì Tiểu Lục và xà điêu thuộc về linh thể, không có cái gọi là mập hay không, bản thân Tiểu Thỏ Tử cũng rất gầy, thế nên chúng may mắn không cần tham gia cái gọi là kế hoạch rèn luyện của Huyền Huyễn.

Về phần sóc chuột, tiểu hồ ly, cún Đen cùng Tiểu Tiểu Lục bất hạnh, Huyền Huyễn không biết từ đâu tìm ra một quả banh mini, mỹ kỳ danh viết bắt bọn sóc chuột vận động, vận động, kì thực là bản thân muốn chơi.

Cậu định ra quy củ, chỉ cần chúng thành công bắt được banh 20 lần có thể nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó tiếp tục.

Vốn cho đây căn bản không phải việc khó, bọn sóc chuột rất thích ý gật đầu, nào biết đây là bẫy của cậu.

Chỉ cần chúng vừa đụng tới cầu, cậu sẽ rất đáng thẹn dùng pháp thuật quăng banh lên hoặc quăng ra xa, các tiểu động vật đáng thương chạy một giờ, hai chân như nhũn, không nói 20 lần, một lần cũng không thành công, cuối cùng thật sự chạy không nổi, đều ngã xuống đất giả chết.

Khi chúng thấy bọn Tiêu Xuân Thu xuất hiện, loại kích động này quả thực không cách nào hình dung, phảng phất thấy Cứu Thế Chủ, trong mắt tràn đầy lệ quang, mấy người này đến tìm Huyền Huyễn, nhất định là có việc, có việc ý nghĩa Huyền Huyễn không rảnh dằn vặt chúng, ô ô ô, chúng rốt cục có thể thoát nạn!

...