Huyền Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 20




Hạ Nhược Hải nâng má, tuy mắt nhìn chằm chằm bảng đen, thế nhưng nội dung giáo viên trên bục nói gì, cậu hoàn toàn không lọt.

Cậu vì sao có giấc mộng kia? Một bàn tay gần như trắng hóa, một đôi mắt xanh biếc như mèo, còn có tiếng gõ quy luật...

Tất cả có phải muốn biểu thị gì?

Hạ Nhược Hải tâm phiền ý loạn vẽ vời trên bút ký, trong đầu thường hiện lên đôi mắt màu lục.

Một trận gió thổi qua, rèm cửa sổ bị gió quét đến mu bàn tay đặt gần cửa sổ.

Cảm giác ngứa ngáy, như sâu lông bò lên.

Hạ Nhược Hải hoảng sợ, vội phủi đi.

Bàn tay phủi phân nửa, mới ý thức được mình phản ứng quá lớn, thì ra chỉ là tấm rèm.

Cúi đầu, Hạ Nhược Hải kinh hãi phát hiện bút ký không biết bao thuở vẽ một con mắt to, lúc này ngoắc ngoắc trừng mình.

Kinh hách vừa qua, Hạ Nhược Hải lấy lại bình tĩnh, nhìn kỹ, phát hiện con mắt này bất quá là mình vô thức vẽ ra, cậu xoa nhẹ trán, cười khổ: mình thật là thần hồn nát thần tính.

Đang tính xé đi trang giấy vẽ nó, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gõ rất nhẹ.

"Lạc, lạc, lạc..."

Tiếng gõ quen tai như vậy, Hạ Nhược Hải dựng thẳng tóc gáy, một luồng khí lạnh đột nhiên từ phía sau dâng lên, cậu cảm giác ngoài cửa sổ có người nhìn mình.

Hạ Nhược Hải sợ hãi, cậu không dám quay đầu nhìn.

Phảng phất qua thật lâu, lại như bất quá vài giây, cái cổ cứng còng của cậu chậm rãi xoay lại.

Có người ghé vào bệ cửa chỉ lộ ra nửa con mắt đờ đẫn nhìn Hạ Nhược Hải, thấy cậu quay đầu lập tức lùi về.

Hạ Nhược Hải chỉ thấy đầu óc bạo tạc, đều là hỗn độn.

Là ánh mắt trong mơ!

Lập tức, Hạ Nhược Hải không tí nghĩ ngợi nhảy khỏi chỗ ngồi, trong tiếng kinh hô của giáo viên và học sinh, lao ra cửa sổ nửa mở.

Cậu chỉ có một ý niệm, phải bắt lấy quái vật có đôi mắt này!

...

Người chết là một trong năm thạc sĩ Trầm Dương dẫn dắt, tên Đỗ Minh, thi thể cũng là học sinh Nghiêm Trạch phát hiện.

Sáng nay, khi Nghiêm Trạch tới phòng học chuyên nghiệp khảo cổ ở khoa lịch sử, thấy Đỗ Minh gục trên bàn tập trung tinh thần cầm bút không biết viết gì, gọi mấy tiếng cũng không phản ứng.

Năm người bọn họ là bạn tốt, đùa giỡn lẫn nhau rất bình thường.

Nghiêm Trạch thấy Đỗ Minh chuyên tâm như vậy, vòng ra sau định hù dọa.

"Uy! Làm gì vậy? Gọi cậu cũng không đáp!" Nghiêm Trạch vỗ mạnh vai Đỗ Minh, thế nhưng Đỗ Minh không phản ứng.

Nghiêm Trạch lúc này mới thấy không đúng, tay anh còn để trên vai Đỗ Minh, xúc cảm dưới bàn tay băng lãnh cứng ngắc.

Nghiêm Trạch lui ra sau, chậm rãi tới trước mặt Đỗ Minh khom lưng nhìn, cuộc đời lần đầu tiên thét lên thê lương.

...

Khi Trầm Dương chạy tới, phòng học trong ba tầng, ngoài ba tầng bị vây chật như nêm.

Thầy trò nghe tin mà tới trên mặt đều là thần sắc kinh khủng, tụ lại nghị luận như muỗi ong ong.

Trầm Dương muốn chen vào hỏi rõ mọi người, thế nhưng bất đắc dĩ người vây quanh nhiều lắm, chen vào lại bị đẩy ra, lúc này một người đứng bên ngoài ngoắc Trầm Dương lại, "Thầy Trầm, bên này!"

Trầm Dương nhìn lại, là một giáo viên cùng trường, gọi Lâm Vĩ.

Lâm Vĩ đại khái một thước bảy, mặt chữ quốc, thoạt nhìn rất hàm hậu, là loại người nhìn sẽ có hảo cảm.

"Thầy Lâm, học sinh của tôi sao rồi?" Trầm Dương sốt ruột hỏi.

Sắc mặt Lâm Vĩ trầm trọng, "Đã chết, nguyên nhân không rõ. Bốn học sinh khác của cậu nói tối qua hơn 9 giờ còn thấy Đỗ Minh, đó là nói Đỗ Minh bị ngộ hại sau 9 giờ, thế nhưng thân thể Đỗ Minh cứng ngắc như đá, trên người không có vết thương, do đó không biết chết thế nào."

"Vậy mấy học sinh khác của tôi có sao không?" Trầm Dương lo lắng hỏi.

"Không sao cả, thế nhưng Nghiêm Trạch đại khái bị sợ, vẫn không nói nên lời."

"Không được tôi phải vào xem."

Trong nháy mắt Trầm Dương xoay người, anh như thấy được khóe miệng Lâm Vĩ mang theo nụ cười ý vị sâu xa.