Huyền Hệ Liệt

Quyển 11 - Chương 14




Nghe tiếng chuông vang, nửa thân mình lộ ra ngoài lau cửa sổ Tiểu Thỏ Tử trực tiếp bay qua mở cửa, sau đó bay về lau tiếp.

Ngoài cửa bọn Trầm Dương thấy cửa mở, rất tự nhiên đẩy cửa mà vào.

"Anh—— di, anh sóc đâu? Anh sóc ơi!"

Cửa mở, lại không thấy ai, bọn Hạ Nhược Hải thấy rất kinh ngạc.

"Có người ở nhà không?" Trầm Dương vừa vào, vừa hồ nghi hỏi.

Vậy mà anh vừa bước một bước, tiểu hồ ly và sóc chuột đang nỗ lực lau nhà lập tức vọt tới, cắn ống quần không cho anh vào.

Chúng lau nhà rất cực, nghìn vạn lần đừng dơ sàn nhà, lau lại một lần sẽ mệt chết.

Trầm Dương không rõ nguyên do, đứng đó vào cũng không được, ra cũng không xong.

"Ai vậy?" Nghe tiếng Huyền Huyễn từ bếp đi ra.

"Anh sóc!" Trầm Liễu vui vẻ nhào tới.

Không kịp ngăn lại sóc chuột, tiểu hồ ly nhất tề té trên đất ai gọi.

Đừng mà, sàn nhà chúng khổ cực lau, ô ô ô...

Văn Tiểu Quân và Trầm Liễu lúc này mới để ý thấy sóc chuột và tiểu hồ ly trên đất, đôi mắt bọn nhỏ bỗng dưng trợn tròn, hoan hô một tiếng nhào tới.

"Sóc, sóc, có hai con sóc!"

Hạ Nhược Hải bên cạnh sửa đúng: "Đây là tiểu hồ ly, không phải sóc."

"Tiểu hồ ly?"

"Đúng vậy, tiểu hồ ly."

"Sao chúng nằm ở đó vậy, đau bụng?" Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân ôm bọn sóc chuột, vừa xoa bụng chúng, vừa thân thiết hỏi.

Huyền Huyễn ngồi xuống, cười nói: "Đừng sợ, anh biết phép thuật."

Trong ánh mắt sùng bái của Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân, Huyền Huyễn nói một câu với bọn sóc chuột ủ rũ: "Được rồi, sàn nhà không cần bọn mày lau, giải phóng."

Sóc chuột và tiểu hồ ly sống lại, nhảy lên hôn Huyền Huyễn rồi chạy tới chạy lui tát hoan.

Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân sợ hãi than không ngớt, "Anh ơi, anh thật lợi hại!"

Huyền Huyễn mặt không đỏ, khí không suyễn mỉm cười nhận tán thưởng.

Vốn dĩ mệt ngồi dưới bàn cún Đen cũng tinh thần, một cái xoay người, chạy đến bên chân Huyền Huyễn nịnh nọt ô ô gọi.

"Cún, cún!" Trầm Liễu muôn ôm cún Đen, nhưng mà nó quá nặng, ôm không nổi, trái lại đặt mông ngồi dưới đất.

Hạ Nhược Hải tính bước tới kéo thằng bé dậy, Trầm Liễu đã thuận thế ôm cún Đen trên đất lăn vào với nhau, khanh khách cười liên tục.

Hạ Nhược Hải bật cười, mặc thằng bé.

"Thì ra là Tiểu Liễu tới, anh còn tưởng là Tiêu Xuân Thu."

Thoát ly khổ hải sóc chuột vui vẻ vọt tới bên chân Nguyệt Vũ, nhanh nhẹn bò lên vai anh, thưởng anh một mặt nước bọt.

"Tiểu Hoa sao vui vẻ vậy? Là Tiểu Nguyệt không bắt bọn mày làm việc đúng không?" Nguyệt Vũ hiểu rõ hỏi.

Chi!

Hạ Nhược Hải và Trầm Dương không hiểu ra sao, đây là gì và gì?

Nhìn Văn Tiểu Quân và Trầm Liễu ôm tiểu hồ ly và cún Đen lăn đầy đất, Huyền Huyễn cười hỏi: "Sao có thời gian rảnh tới thăm chúng tôi?"

"Là vậy——" Trầm Dương nói phân nửa bỗng nhiên không nói, sắc mặt trắng bệch trừng Tiểu Thỏ Tử phía sau Huyền Huyễn đang lấy động tác yêu cầu cao độ lau cửa sổ.

Hạ Nhược Hải bên cạnh cũng là biểu tình gặp quỷ.

"Tiểu Thỏ, lại đây." Huyền Huyễn gọi Tiểu Thỏ Tử.

Tiểu Thỏ Tử nghe lời, bay tới, bẩm báo tình huống hoàn thành nhiệm vụ, "Còn lại một cửa sổ."

"Ừ, tốt, lát nữa hãy lau, giới thiệu cho em, đây là Hạ Nhược Hải, Trầm Dương, hai đứa bé này, có vẻ nghịch ngợm là Văn Tiểu Quân, nhã nhặn là Trầm Liễu." Huyền Huyễn nhìn về phía Hạ Nhược Hải và Trầm Dương như đầu gỗ, "Đây là Tiểu Thỏ Tử, thỏ yêu tôi thu."

"Chào các anh!" Tiểu Thỏ Tử lễ phép hành lễ.

"Chào, chào em!" Hạ Nhược Hải và Trầm Dương đã hoàn toàn không biết phản ứng thế nào.

Huyền Huyễn vỗ tay, "Các anh tới vừa lúc, thêm hai trợ thủ đắc lực."

Trợ thủ đắc lực? Ý gì?

Huyền Huyễn cười tủm tỉm mà nhét hai miếng khăn lau vào tay bọn họ, cười đặc biệt chân thành: "Nhà tôi đang tổng vệ sinh."

Hạ Nhược Hải phục hồi tinh thần, không quá xác định hỏi: "Bọn tôi phải giúp?"

"Tự nhiên."

"Nhưng bọn tôi hình như là khách."

Huyền Huyễn da mặt siêu dày, không biết có gì không thích hợp, "Đúng vậy, các anh là khách, khách không thể giúp chủ nhân quét tước vệ sinh sao?"

Hả?

"Không, không phải."

"Vậy là được, cảm ơn! Nguyệt Vũ, đừng chơi với Tiểu Hoa nữa, nhà bếp chưa sạch."

Hạ Nhược Hải và Trầm Dương nhìn nhau, cúi đầu nhìn khăn lau trong tay, lại ngẩng đầu nhìn hai chủ nhân yên tâm thoải mái ném bọn họ chạy vào bếp tiếp tục vệ sinh, trợn tròn mắt.

Thật, thật là đạo đãi khách đặc biệt!