Hạ Nhược Hải và Trầm Dương nhìn nhau, hơn nửa ngày cũng nghĩ không ra lý do.
"Vậy giờ phải làm sao? Trả búp bê này về bụi hoa?" Hạ Nhược Hải hỏi.
Trầm Dương cũng không lấy chính xác chủ ý, "Trước để đây đi."
Hạ Nhược Hải gật đầu, giờ chỉ có vậy.
...
Phòng khách
Văn Tiểu Quân ôm đầu làm bộ bị đau lười trên sô pha không ốm mà rên, mà Trầm Liễu lại ghé vào bàn trà nhỏ lật ba trăm bài thơ Đường nghiên cứu để Văn Tiểu Quân đọc bài nào, trong tay còn cầm chổi lông gà Hạ Nhược Hải dùng để quét dọn.
Vừa thấy cảnh này, Hạ Nhược Hải nhất thời cười đến ngã trước ngã sau, Trầm Dương cũng buồn cười, anh lần đầu tiên thấy mặt "hung hãn" của con trai.
Hạ Nhược Hải che miệng nở nụ cười nửa ngày, thân thiết nói với Trầm Liễu: "Tiểu Liễu ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi từ từ chọn."
"Em đã chọn xong, bài này."
Hạ Nhược Hải ghé qua xem, là 《Đăng cao》 của Đỗ Phủ, khích lệ nói: "Tiểu Liễu chọn rất tốt."
Nằm trên sô pha giả chết Văn Tiểu Quân bò dậy xem, vui vẻ: "Cháu không biết chữ nào hết, không cần đọc, ha hả."
"Yên tâm, cậu biết, cậu từng chữ dạy cho cháu, nhất định phải học thuộc mới được ngủ."
Văn Tiểu Quân trợn tròn mắt.
"Nè, búp bê cháu nhặt về." Hạ Nhược Hải đưa búp bê cho Văn Tiểu Quân.
Văn Tiểu Quân vốn rất cao hứng, thế nhưng bàn tay vừa chạm vào búp bê, lập tức rụt về.
Thằng bé rụt tay như vậy, búp bê lập tức rơi xuống đất.
Hạ Nhược Hải khom người nhặt lên, "Sao bất cẩn vậy? Tiểu Quân?"
Văn Tiểu Quân cắn môi không nói một lời, chạy đến núp sau Trầm Dương.
Hạ Nhược Hải ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Văn Tiểu Quân.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra, từ khi chị và anh rể qua đời, sáu tháng tuổi Văn Tiểu Quân do cậu chiếu cố, bình thường thằng bé rất dính cậu, tuy từ lúc Trầm Liễu tới, nó sửa quấn Trầm Liễu, thế nhưng vẫn rất thích Hạ Nhược Hải, chưa từng né tránh?
Trầm Dương cũng giật mình, anh kéo Văn Tiểu Quân từ phía sau ra, ôn hòa hỏi: "Tiểu Quân sao vậy?"
Văn Tiểu Quân nắm chặt quần Trầm Dương, trừng to mắt nhìn Hạ Nhược Hải không nói lời nào.
"Tiểu Quân?" Hạ Nhược Hải bước tới.
Văn Tiểu Quân bỗng nhiên oa một tiếng khóc, "Không phải cậu, không phải cậu, bại hoại, tránh ra! Tránh ra!"
Hạ Nhược Hải ngẩn ra, sững sờ nhìn Văn Tiểu Quân đã quên an ủi.
Trầm Dương kinh ngạc, kinh nghi bất định nhìn Hạ Nhược Hải vẻ mặt bị thương, sau đó nghĩ tới phải trấn an Văn Tiểu Quân khóc đến cả người phát run.
Anh ngồi xuống ôm lấy Văn Tiểu Quân không ngừng nghẹn ngào, "Tiểu Quân ngoan, đó là cậu cháu, cháu không nhận ra sao?"
"Không phải, không phải, đó không phải cậu, cháu muốn cậu, cháu muốn cậu, ô ô ô..."
Trầm Dương hồ đồ, đứng trước mặt anh rõ ràng là Hạ Nhược Hải, sao Văn Tiểu Quân như hoàn toàn không nhận ra?
Văn Tiểu Quân khóc nói không nên lời, dùng sức lắc đầu.
Trầm Liễu chân tay luống cuống nhìn Văn Tiểu Quân khóc đỏ hốc mắt, ngốc vụng lấy tay sờ đầu thằng bé, lại vỗ lưng Văn Tiểu Quân, "Cậu đừng khóc, tôi không bắt cậu đọc thơ, cậu đừng khóc, được không?"
Văn Tiểu Quân buông cổ Trầm Dương, sửa ôm Trầm Liễu tiếp tục khóc rống, "Cậu, cậu, cháu muốn cậu..."
Bị nhiễm phải, Trầm Liễu rút cái mũi đỏ đỏ, xoa mắt, xem chừng cũng muốn khóc.
Một tay nhéo lấy lỗ tai Văn Tiểu Quân, Hạ Nhược Hải thở phì phì mắng: "Tiểu tử thối, dĩ nhiên không nhận ra cậu mình?!"
Văn Tiểu Quân ngẩng đầu sững sờ nhìn Hạ Nhược Hải giả bộ tức giận, ngây ngốc một hồi, bỗng nhiên nín khóc mỉm cười, nhào vào lòng Hạ Nhược Hải cuồng hôn, "Cậu, cậu..."
...
《Đăng cao 》 của Đỗ Phủ
風急天高猿嘯哀渚清沙白鳥飛回。
無邊落葉蕭蕭下不盡長江滾滾來。
萬里悲秋常作客百年多病獨登臺。
艱難苦恨繁霜鬢潦倒新停濁酒杯。
Phong cấp, thiên cao, viên khiếu ai, c hử thanh, sa bạch, điểu phi hồi.
Vô biên lạc diệp tiêu tiêu hạ, b ất tận trường giang cổn cổn lai.
Vạn lý bi thu thường tác khách, b ách niên đa bệnh độc đăng đài.
Gian nan khổ hận phồn sương mấn, l ạo đảo tân đình trọc tửu bôi.