Chờ cụ ông ngồi xuống, một nửa thi quỷ theo đó mà ngồi.
Huyền Huyễn đánh thủ thế với Nguyệt Vũ, thẳng thắn chọn chỗ ngồi sau bầy quỷ, nói thật, cậu thấy hơi mệt, ngồi xuống nghỉ ngơi nhìn bầy quỷ này làm cổ quái gì cũng tốt.
"Bọn họ đang làm gì? Hội nghị? Sao lại ngồi yên bất động?" Nguyệt Vũ không dám nói, không thể làm gì khác hơn là viết chữ trong lòng bàn tay Huyền Huyễn.
"Hôm nay là mười lăm âm lịch, đại khái bọn họ tính chờ đến trăng tròn."
Nguyệt Vũ vẻ mặt dấu chấm hỏi, "Chờ đến trăng tròn thì sao?"
"Thông thường ở tình huống này đều là cử hành nghi thức gì." Huyền Huyễn không xác định.
"Thế nhưng chỗ quỷ quái này có thể thấy ánh trăng sao?"
Huyền Huyễn ngẩng đầu nhìn bầu trời màu vàng tro, lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Bầy quỷ như đầu gỗ ngồi đó, thắt lưng rất thẳng, ai cũng không nói, thư viện rộng lớn mà tĩnh mịch, bầu không khí có vẻ dị thường âm trầm quỷ dị.
Bỗng nhiên, cụ ông nói, "Người đã đủ chưa?"
Bầy quỷ không biết ai trả lời: "Hồi thái sư, còn thiếu một người."
"Ai?" Con mắt khép kín của cụ ông thoáng cái mở ra.
"Hậu đại Trần Minh của tòng tam phẩm Quang Lộc Tự khanh Trần Sóc."
"Con cháu của —— Trần Sóc, vì sao chưa tới?"
"Con trai nó mất tích, chưa hoàn thành truyền thừa."
"Con trai mất tích?" Cụ ông có chút tức giận, "Chẳng lẽ nó không biết tầm quan trọng của truyền thừa, sao có thể để con trai mất tích? Trông con như tù phạm, thì sao sẽ mất tích? Văn hóa huy hoàng của Đại Thanh ta là cần nhờ con cháu đời đời kiếp kiếp kế thừa, quyết không thể biến mất trong dòng nước lịch sử."
"Xin thái sư bớt giận, vì Trần Minh nhất thời sơ sẩy, bị vợ mình biết bí mật, độc phụ kia kinh sợ dĩ nhiên giết Trần Minh, còn giấu con trai nó đi, dẫn đến Trần Minh không thể tìm được, cho nên đến giờ mới chưa hoàn thành truyền thừa."
"Ngu xuẩn, tác dụng của đàn bà là sinh người thừa kế, không có giá trị lợi dụng phải sớm trừ bỏ để tuyệt hậu hoạn, điểm ấy đời trước của bọn mày sau khi tiến hành truyền thừa không phải sớm báo? Nếu Trần Minh nghe vào, trước khi vợ nó xuống tay phải giết ả, thì đâu ra họa hôm nay? Hoàn toàn là gieo gió gặt bão!"
Bầy quỷ bị cụ ông mắng đến toàn bộ thấp đầu, không dám thở ra tiếng.
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ nhìn nhau, nghe đến cả kinh líu lưỡi.
Truyền thừa? Truyền thừa gì?
Cụ ông vẫn tức giận, "Bộ tộc chúng ta vốn nhân đinh thưa thớt, nếu Trần Minh không hoàn thành được truyền thừa, vậy sẽ mất đi một người, chuyện này sao có thể xảy ra!"
"Trần Minh đã tìm được rồi con trai Trần Nặc, nhất định sẽ hoàn thành truyền thừa rồi về tham gia tế tự."
"Tốt nhất là thế!"
Trần Nặc?
Nghe cái tên này, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ không khỏi khiếp sợ, Trần Nặc có quan hệ gì với bầy nửa đầu thi quỷ kỳ quái này? Cái gọi là truyền thừa lại là gì?
Đúng rồi, người phụ nữ kia là mẹ của Trần Nặc, vậy người đàn ông bóp cổ bà là cha của Trần Nặc, Trần Minh trong miệng bầy nửa đầu thi quỷ?
Huyền Huyễn nhớ tới gã trước khi đi từng nói "Người tao đã tìm được, chỉ kém thời gian, tiếp qua ba ngày, tới mười lăm, tao có thể giải thoát..." Nói thế, kẻ kia nhất định là người cha Trần Minh của Trần Nặc, về phần truyền thừa——
Huyền Huyễn ngẩng đầu, thấy nửa đầu trống không của con quỷ phía trước, đột nhiên một suy nghĩ kinh khủng hiện lên, cậu nhớ kỹ, đầu Trần Minh là nguyên vẹn, bầy quỷ hoàn thành truyền thừa lại thiếu nửa đầu, xác thực mà nói, là thiếu bộ não, cái gọi là truyền thừa sẽ không là bức con trai ăn não của mình đi...
Nghĩ tới đây, Huyền Huyễn không khỏi hít ngược một hơi, nếu cậu không đoán sai, truyền thừa đáng sợ như vậy truyền rốt cuộc là gì?