Huyền Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 40




"Cái kia, em gái, có thể đưa anh cameras của em sao?" La Minh dùng giọng dụ dỗ nói.

Tiểu Thỏ giảo hoạt cười, nhét cameras vào yếm, "Không."

La Minh mồ hôi, cẩn thận hỏi: "Cái kia, em chụp bọn anh làm gì?"

Tiểu Thỏ Tử đáng yêu trái phải lắc đầu, "Miễn phí chụp cho các anh không được sao?"

Được cái rắm! La Minh thầm mắng.

"Ai vậy?" Trần Nặc từ phía sau nhô đầu ra.

"Tiểu Thỏ Tử." Cô bé trả lời.

"Tiểu Thỏ Tử là ai?"

"Tiểu Thỏ Tử là Tiểu Thỏ Tử, anh thật ngốc!"

"Em mới ngốc!"

"Là anh ngốc!"

"Là em ngốc!"

.........

La Minh tránh khỏi trận khắc khẩu của cả hai, đi làm bữa sáng, bé tí và bé tẹo cãi nhau, siêu không dinh dưỡng!

...

"Tiểu Thỏ, sao em ở nhà anh?"

Tiểu Thỏ cắn một hơi hành, "Huyền Huyễn bảo em tới, em đã theo các anh vài ngày, bất quá em không để các anh thấy, hì hì!"

La Minh đầy trán mồ hôi, vài, vài ngày? Vậy có phải ánh trắng tối qua cũng là Tiểu Thỏ Tử này chụp bọn họ? Càng nhìn càng nghĩ Tiểu Thỏ Tử là một nữ ma đầu phiên bản Huyền Diệu Khả! Trách không được tối qua thấy ác mộng!

"Anh không anh tuấn lại không đáng yêu, xấu chết, cho nên ảnh chụp cứ xóa đi, thế nào? Đừng bị thương mắt người."

Vì tránh cho "ảnh ngọc" của mình và Trần Nặc bị dùng cho việc "gây rối", khiến La Minh tự biến mình thành thiên hạ đệ nhất sửu nam anh cũng nguyện ý.

"Hai anh không xấu, em sẽ không xóa, anh đừng uổng phí tâm cơ." Tiểu Thỏ Tử cười hì hì nói.

La Minh nhụt chí, quả nhiên là cường tướng thủ hạ vô nhược binh, dưới tay của Huyền đại sư mặc kệ là động vật hay yêu, đều tinh muốn chết, phiền muộn!

"Sao Huyền Huyễn bảo em tới nhà anh?"

"Anh ấy nói vì ngừa vạn nhất, anh ấy còn nói trên mặt Trần Nặc có hắc khí, cho nên để em tới hỗ trợ."

La Minh quay đầu nhìn Trần Nặc một hồi, nhìn không ra trên mặt cậu ta có hắc khí gì.

Trần Nặc hiếu kỳ hỏi: "Em nhỏ như vậy, có thể hỗ trợ gì?"

"Em đã năm trăm tuổi, yên tâm, Huyền Huyễn cho em một ít bùa, quỷ quái bình thường hẳn không thành vấn đề. Được rồi, kẻ sát vách các anh là quỷ, đừng tới gần gã."

Kinh hách nhiều lắm, La Minh nghĩ mình đã bắt đầu gặp nguy không sợ.

"Lý Nham là quỷ? Trách không được hôm qua trên người gã có mùi hôi thối."

"Con quỷ kia khoác bộ da Lý Nham, không phải Lý Nham."

"Khoác, khoác da người, da của Lý Nham?" La Minh kinh hỏi.

"Nè, cho anh xem, có ấn tượng gì không?"

Tiểu Thỏ Tử lấy ra cameras, Huyền Huyễn cho cô bé một bộ cameras thần quái, vì thế có thể chụp được bộ dáng của Trần Minh.

Thấy khuôn mặt hư thối kia, La Minh nhịn không được buồn nôn, anh đè xuống ghê tởm, nhìn kỹ một hồi, "Nhìn nửa bên mặt hoàn hảo của gã, hình như gặp qua ở đâu?"

Trần Nặc chen vào nhìn thoáng, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi cao đê-xi-ben, kịch liệt thét: "Tôi không muốn thấy gã, không muốn thấy gã!"

La Minh vội ôm lấy anh, trấn an nói: "Rồi rồi rồi, không thấy thì không thấy."

Trần Nặc lạnh run, không ngừng mà lặp lại câu kia: "Tôi không muốn thấy gã, không muốn thấy gã!"

La Minh ý bảo Tiểu Thỏ thu hồi cameras, chờ cô bé bỏ cameras vào yếm, anh mới xoay đầu Trần Nặc lại, "Được rồi, gã đi rồi, đừng sợ."

Chờ Trần Nặc bình tĩnh lại, La Minh thăm dò hỏi: "Cậu có ấn tượng gì với người này?"

Trần Nặc lắc đầu, siết chặt nắm tay, "Không biết vì sao, tôi, tôi muốn giết gã."

Trần Nặc luôn nhát gan, từ trong miệng anh nói ra chữ "giết" là không thể tin được, vì vậy có thể thấy kẻ này rất bị anh căm hận.

La Minh sờ đầu anh, muốn nói gì, lại không biết nói thế nào.

Cô bé nhảy xuống ghế, nhíu mày nói: "Các anh đi lại phải cẩn thận, con quỷ này nhìn chằm chằm các anh, đêm qua còn giám thị, không biết gã có mục đích gì. Hai ngày này Huyền Huyễn không biết đi đâu, em không liên hệ được, nếu có thể, các anh tận lực đừng ra ngoài."

"Em là yêu, yêu không phải lợi hại hơn quỷ sao?" La Minh hiếu kỳ hỏi.

"Trên lý luận là vậy, trên thực tế rất khó nói, vì có nhiều nhân tố ảnh hưởng. Như Tiểu Hoa từng nói, trên lý luận nó nghĩ Nguyệt Vũ lợi hại hơn Huyền Huyễn, trên thực tế cũng là Huyền Huyễn lợi hại hơn Nguyệt Vũ, vì Nguyệt Vũ thích Huyền Huyễn, nhất định phải nghe lời Huyền Huyễn." Tiểu Thỏ nghiêm trang nói.

La Minh mồ hôi, Tiểu Hoa nói? Thật không ngờ Tiểu Hoa là một con sóc nhiều chuyện.

Tiểu Thỏ nhìn lịch ngày, có chút lo lắng nói: "Âm lịch mười lăm, đêm nay là đêm trăng tròn, trăng tròn có ảnh hưởng rất lớn với năng lượng âm, các anh theo em tới chỗ Huyền Huyễn đi, chí ít chỗ anh ấy có bày kết giới."

Ngẫm lại giấc mộng không may mna81 đêm qua, La Minh không khỏi rùng mình, cảm thấy đi chỗ Huyền Huyễn tương đối bảo hiểm.

Trần Nặc nghe không hiểu ra sao, kéo La Minh hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

Suy nghĩ một chút, La Minh trả lời: "Úc, đi xem tiểu động vật."

Tùy tiện thu thập vài bộ đồ, ba người định rời đi, lúc này chuông cửa reo.

La Minh bàn tay run lên, suýt nữa đánh rơi chìa khóa, lẽ nào quỷ tìm tới cửa?

Tiểu Thỏ chạy tới nhìn thoáng lỗ nhỏ trên cửa, quay đầu nói: "Là một người phụ nữ, có cần mở không?"

Người phụ nữ? La Minh nghi hoặc, tiến lên nhìn.

Ba! Chìa khóa trên tay La Minh rơi xuống.

Đây là, đây là——

Cửa mở, ngoài cửa, một người phụ nữ mặc sườn xám, chải búi tóc lẳng lặng đứng đó mỉm cười nhìn Trần Nặc vẻ mặt dại ra.

"M, mẹ..."