Khi Tiểu Thường cầm chìa khóa Huyền Huyễn đưa cho mình mở cửa, đã bị bọn Cún Đen đói đến hoa mắt nhiệt liệt hoan nghênh.
Tiểu Thường choáng váng nhìn sóc chuột, tiểu hồ ly, Cún Đen, bốn tiểu xà bích lục (Tiểu Lục và xà điêu thuộc về quỷ, Tiểu Thường không thấy là bình thường) vây quanh mình, không khỏi thở dài yêu thích thu thập tiểu động vật của Huyền Huyễn thật là đặc biệt, cũng may bọn sóc chuột không mỗi ngày hỗn chiến.
"Uông, uông, uông!" Cún Đen kêu liên túc ba tiếng kháng nghị Tiểu Thường đờ ra.
Tiểu Thường phục hồi tinh thần, cười khổ nói: "Được rồi, được rồi, trước theo tao về nhà ăn cơm, hai chủ nhân của tụi mày còn chưa về."
Bọn sóc chuột như ong vỡ tổ lao ra cửa, chạy sang sát vách.
Tuy Tiểu Lục không cần ăn gì, thế nhưng nó cũng đi theo, về phần xà điêu bị Huyền Huyễn hạ chú, không lâu sau rốt cục có thể động, lúc này đang ghé trên bàn nghỉ ngơi, chẳng muốn động đậy gì.
Tiểu Thường không thấy xà điêu, nhìn bọn sóc chuột đi cả rồi, lập tức đóng cửa khiến xà điêu ở lại làm thủ vệ.
...
Tống Tiếu Ngự cầm đồ ăn Huyền Huyễn lưu lại cho các tiểu động vật, thình lình bọn sóc chuột rầm lạp vọt vào, vây quanh anh líu ríu.
Tống Tiếu Ngự hài hước nói với Tiểu Thường ở cửa: "Lúc nào tôi được hoan nghênh như vậy?"
Tiểu Thường cười hì hì hôn anh một cái, "Động tác nhanh lên, bằng không cẩn thận bị bọn Tiểu Hoa oán, sau đó mỗi đứa một cái, cắn chết cậu!"
"Rất không lương tâm, cũng không hỗ trợ, chỉ biết xem diễn." Tống Tiếu Ngự sủng nịch nói.
Tiểu Thường làm mặt quỷ, đặt một đĩa quả phỉ lên bàn trà nhỏ, ôm lấy sóc chuột.
Tống Tiếu Ngự cười cười, đưa đùi gà đã cắt rời cho tiểu hồ ly, cơm trộn sườn heo cho Cún Đen, mỗi Tiểu Tiểu Lục hai quả trứng chim cút lột vỏ, cuối cùng, anh còn cẩn thận chuẩn bị đồ uống cho các tiểu động vật.
Khi Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên vào, thấy là cảnh khôi hài bọn sóc chuột mỗi đứa một phía lang thôn hổ yết.
Tiểu hồ ly thấy Thượng Quan Hiên, chỉ nhìn anh gọi một tiếng đã tiếp tục vùi đầu ăn.
Tiêu Xuân Thu lau mồ hôi, "Huyền Huyễn đói chúng bao lâu rồi?"
"Một ngày mà thôi." Tiểu Thường giơ ngón tay cười nói.
Tống Tiếu Ngự kỳ quái: "Cũng không biết Huyền Huyễn làm cách nào đặt chìa khóa và tờ giấy lên bàn."
Tiêu Xuân Thu vô tình phất tay, "Loại chuyện không vào cửa đã bỏ đồ lên bàn nhà người khác này, đối Huyền Huyễn mà nói bất quá là tiểu case."
Tiểu Thường tiếp lời: "Không sai."
Thượng Quan Hiên hỏi: "Hôm qua các cậu có thấy Huyền Huyễn không?"
"Chạng vạng còn gặp cậu ta." Tiểu Thường trả lời.
Thượng Quan Hiên cầm tờ giấy trên tay Tống Tiếu Ngự, viết:
Nếu các anh thấy tờ giấy này, nghĩa là tôi và Nguyệt Vũ xảy ra ngoài ý muốn còn chưa về, hỗ trợ chiếu cố giùm bọn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa thích ăn quả phỉ và quả tùng, tiểu hồ ly thích đùi gà, Tiểu Tiểu Lục thích đủ loại trứng, về phần Cún Đen, trên cơ bản có thịt là được. Cảm ơn.
Huyền
Thượng Quan Hiên trầm ngâm: "Vậy xem ra, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ không dự định đi xa nhà, bọn họ chỉ là có việc ra ngoài, đại khái như Huyền Huyễn phỏng chừng, bọn họ rất nhanh sẽ về, thế nhưng giờ xem ra, khả năng đã xảy ra chuyện."
Tiêu Xuân Thu hồ nghi nói: "Không thể nào, hai người kia sao có thể xảy ra chuyện? Huyền Huyễn yêu quái, vĩnh viễn chỉ có cậu ta khi dễ người khác."
"Đáng tiếc, bọn họ giờ đã mất đi tin tức. Bằng không, sẽ không để bọn tiểu hồ ly đói thảm như vậy."
Tiêu Xuân Thu nghẹn lời.
Thượng Quan Hiên cau mày nói: "Tình huống của Trần Nặc tựa hồ rất không tốt, La Minh nói cậu ta như bỗng nhiên thay đổi một người, hoàn toàn không nhớ rõ bất luận chuyện gì, bất luận kẻ nào, buổi sáng ông chú cho tôi xem một số văn kiện, mấy chục năm qua, văn học gia họ Trần mất tích, chỉ là ghi lại đã mấy trăm vụ, càng miễn bàn không ghi lại, chuyện này tuyệt không đơn giản."
"Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ không phải họ Trần, thế nhưng bọn họ lại mất tích."
"Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ mất tích tự nhiên khác với học giả họ Trần, tôi nghĩ bọn họ hẳn đã gặp chuyện."
Bọn Tiêu Xuân Thu nhìn nhau vài lần, nhịn không được suy đoán: Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chuyện bọn họ làm không được, vậy nghĩa là rất nghiêm trọng!