"Máu sao?" Huyền Huyễn lật qua lật lại nhìn một hồi, "Tôi thấy không giống? Có mang khăn tay không?"
Nguyệt Vũ sờ soạng trên người một hồi, "Không có."
Huyền Huyễn cau mày, "Tôi cũng không mang, lẽ nào bắt tôi lau trên quần áo? Rất ghê tởm."
Nguyệt Vũ không hề nghĩ ngợi giật lấy quần áo mình, xé xuống một mảnh đưa cho Huyền Huyễn.
"Nè, lấy cái này lau."
Huyền Huyễn ngẩn ra, nhìn Nguyệt Vũ một hồi mới tiếp nhận.
"Anh thật đúng là——" Nói nửa câu, cậu đã không biết nói gì cho phải.
Nguyệt Vũ không quan tâm nói: "Một bộ quần áo mà thôi."
Nhìn quần áo anh rách một động, Huyền Huyễn tâm tình bỗng nhiên khoái trá, người này, đôi khi thật khiến cậu ngoài ý muốn.
Huyền Huyễn lấy ra một con dao nhỏ, quát xuống tro vụn trên vách tường.
"Phía trên tựa hồ dính không ít máu."
Nguyệt Vũ tùy ý nhìn vài lần, nói: "Đều là vết tích lâu năm, tuyệt đối không phải mới."
Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, dứt khoát cầm nửa mảnh quần áo Nguyệt Vũ xé xuống bao lại chỗ vụn, nhét vào ba lô.
Cậu lại lấy ra hai thanh đoản kiếm, một đưa cho Nguyệt Vũ, một tự cầm, "Chúng ta vào xem."
Nguyệt Vũ cười nói: "Ba lô của Tiểu Nguyệt như là Bách Bảo Nang."
"Lo trước khỏi hoạ."
Nguyệt Vũ phát hiện cánh cửa hầu như nạm dính vào tường, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra ở đó có cửa.
Cửa không khóa, đẩy là mở.
Nhìn hai miếng ván chậm rãi tách ra, để lộ tối đen bên trong, hai người không khỏi khẩn trương.
Huyền Huyễn giơ cao đèn pin, ánh sáng yếu ớt phảng phất bị bóng tối nuốt trọn, căn bản không thể xuyên qua hắc ám dày đặc rọi vào trong nhà.
Huyền Huyễn đưa đèn pin cho Nguyệt Vũ, vung kiếm bắt quyết, theo một tiếng quát khẽ, đầy trời hỏa tinh đột nhiên hiện ra, chiếu sáng cảnh vật bài biện.
Rất đột ngột, giữa phòng bày một bồ đoàn lớn, ba mặt tường rậm rạp chồng chất thần lung, cao chừng 7, 8m, trong mỗi thần lung thờ phụng một nam thi chỉ có nửa đầu.
Nam thi trọc nửa đầu, phía sau chải một bím tóc thô dày, trên người mặc trường bào màu xanh đen, một thân trang phục Thanh triều, mở to đôi mắt đờ đẫn trừng người.
Nếu không phải nam thi chỉ có nửa đầu, Nguyệt Vũ hầu như cho bọn họ là người sống.
Huyền Huyễn tưởng tượng rất nhiều tình huống, thậm chí nghĩ tới sau cửa là một bầy ác quỷ, lại không thể nào ngờ được là tình huống này.
Đây là gì, một tòa chùa miếu cung phụng nam thi nửa đầu?
Huyền Huyễn nhìn đàn hương rủ xuống từ xà ngang nóc nhà, không khỏi hoang mang.
Nguyệt Vũ không sợ chết tiến lên, kéo ra một bộ nam thi trong thần lung.
Huyền Huyễn kinh hãi, "Anh đừng bậy bạ!"
"Không sao cả, nhìn, tôi đã sờ vài lần." Nguyệt Vũ trấn an.
Huyền Huyễn hổn hển, "Còn sờ, có phải đợi đến khi có chuyện anh mới hối hận? Còn không mau buông tay!"
Nguyệt Vũ không thể làm gì khác hơn là buông ra bàn tay đỡ vai nam thi, nam thi không có chống đỡ đã ngã sang bên, đụng vào một thần lung bên cạnh, thần lung kia lắc lư, đụng ngã một thần lung khác, như hiệu ứng quân bài domino, thần lung một cái tiếp một cái ngã xuống.
Nguyệt Vũ líu lưỡi, nếu không phải Huyền Huyễn phản ứng nhanh, đúng lúc kéo anh ra, phỏng chừng anh đã bị nam thi bao phủ.
Nhìn thần lung trong nháy mắt ngắn ngủi ầm ầm sụp đổ, Nguyệt Vũ cười gượng hai tiếng.
Không phải tại anh. Nguyệt Vũ kiên quyết không thừa nhận là lỗi của mình.
Huyền Huyễn khóe miệng rút vài cái, hết chỗ nói rồi.
Nguyệt Vũ lấy lòng nói ra phát hiện của mình: "Đầu bọn họ đều bị chém một nửa."
"Này không phải nói nhảm, vừa nhìn đã biết. Tôi không phải mù." Huyền Huyễn tức giận nói.
"Không phải, ý tôi là óc bọn họ đều rỗng."
Huyền Huyễn nghi hoặc, "Có ý gì?"
"Đơn giản mà nói, là não của bọn họ không thấy."
"Hư thối đi." Huyền Huyễn không xác định nói.
"Thế nhưng nhìn độ tươi của thi thể, không lý nào não bộ hư thối nhanh như vậy, vừa nãy tôi xem, là cả bộ não không thấy, mặt khác như mắt, mũi nhưng thật ra vẫn còn, đây rõ ràng là bị móc." Nguyệt Vũ khẳng định nói.
Huyền Huyễn quay đầu nhìn nữ thi treo cổ trên cây đa, lại nhìn nam thi thiếu nửa đầu, trầm tư: phụ nữ và đàn ông ở đây có quan hệ gì? Vì sao nữ thì bị treo cổ trên cây, nam thì bị móc nửa đầu cung phụng trong thần lung, dãy nhà còn lại có phải đều thờ phụng nam thi như vậy?...