Huyền Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 16




Hầu như là mũi dán mũi, Trần Nặc bị hung ác bừng bừng trong mắt La Minh dọa ngốc, ngơ ngác ghé trên người anh quên đứng lên.

"Mau cút xuống người tôi, má ơi, eo của tôi!" La Minh vừa mắng, vừa kêu thảm thiết.

Trần Nặc như trong mộng mới tỉnh, luống cuống tay chân bò dậy.

Anh bệnh nặng mới khỏi, tay chân còn có chút nhũn, thân thể chống dậy phân nửa, nhất thời vô lực lại ngã xuống, chết hay không đặt mông ngồi trên tử tôn căn của La Minh, đau đến La Minh chảy ra anh hùng lệ, một câu không nói nên lời.

Trần Nặc thấy La Minh trợn trắng hận không thể ngất xỉu, không khỏi sợ hãi, sốt ruột hỏi: "Cậu, cậu không sao chứ? Thế nào rồi?"

"Tôi nếu tuyệt tử tuyệt tôn, nhất định bắt cậu chiếu cố cả đời." La Minh trắng bệch nói.

"Tôi không làm gì cậu, cậu vì sao sẽ tuyệt tử tuyệt tôn? Xảo trá người cũng đừng vậy chứ?" Trần Nặc lúng túng nói.

La Minh giận dữ, không lựa lời rống to: "Dưới mông cậu ngồi tử tôn căn của tôi, mẹ nó!"

Trần Nặc kinh ngạc, thoáng cái nhảy dựng, gắt gao nhìn đũng quần La Minh, vô thố nói: "Tôi không phải cố ý."

La Minh đã vô lực mắng người, nằm trên sàn rầm rì.

Trần Nặc thấy anh bất động, hảo tâm tiến lên kéo dậy.

"Đừng, cậu đừng đụng đến tôi!" La Minh quát, khớp xương eo của anh còn chưa hồi vị, kéo sẽ đau, anh cũng không muốn nằm đây, thế nhưng không có cách nào.

Trần Nặc không hiểu, "Sàn nhà rất bẩn."

La Minh trừng anh, "Cậu nghĩ tôi muốn nằm, cũng là cậu làm hại!"

Trần Nặc thấy mình rất vô tội, vì sao đều là lỗi của mình?

Một người đứng, một người nằm, nhìn nhau không nói gì.

La Minh do dự có nên mắng thầy đồ một trận không, Trần Nặc là không phản ứng kịp, cho nên trong thời gian ngắn hai người đều ngốc ở đó, mắt to trừng mắt nhỏ.

Sửng sốt hồi lâu, Trần Nặc mới thắc mắc mình vì sao ở nhà La Minh, anh hỏi: "Đây là nhà cậu? Sao tôi ở đây?"

La Minh vừa xoa eo, vừa nói: "Cậu phát sốt, tôi đưa cậu đi bác sĩ, nhà cậu —— ách, nhà cậu quá xa, cho nên tôi mang về đây."

Phát sốt? Hình như có chuyện này?

Trần Nặc cố gắng nhớ lại, đúng rồi, tối qua ngủ đến nửa đêm anh thấy lúc lạnh lúc nóng, nóng thì mồ hôi đầm đìa, lạnh thì run cầm cập, anh còn cho là thời tiết, thì ra là phát sốt, trách không được.

La Minh quay đầu, thấy thi thể của đồng hồ cổ âu yếm, nhịn không được kêu rên: "Đồng hồ của tôi! Đồng hồ của tôi! Tôi cố ý mua về từ Thụy Sĩ! Đã không còn, không còn!" Anh lại quay đầu tàn bạo hỏi Trần Nặc: "Cậu phát điên cái gì mà trốn sau cửa chơi tập kích?"

Trần Nặc lui ra sau một bước, sợ sệt nói: "Tôi cho mình bị bắt cóc."

"Phi! Ai bắt cóc cậu? Vừa nhìn là không có tiền!"

"Gần nhất tôi cứ nghĩ có kẻ theo dõi tôi, tôi nghĩ —— tôi nghĩ bị bắt cóc cũng là bình thường, tuy tôi không có tiền." Trần Nặc rủ đầu biện bạch.

"Có kẻ theo dõi cậu?"

La Minh không khỏi nhớ tới kẻ lén lút nhìn quanh ngoài cửa nhà Trần Nặc.

Trần Nặc thuận thế ngồi xuống, hai tay ôm lấy chân, trong mắt sợ hãi khó yên, "Ở đó chỉ có mình tôi, tôi sợ, tôi cuối cùng nghĩ kẻ ấy vẫn luôn theo dõi tôi, cho dù khóa cửa, đóng cửa sổ, kéo rèm, thế nhưng tôi vẫn cảm giác kẻ ấy đang nhìn tôi, tôi sợ đến buổi tối cũng không dám ngủ."

Mấy ngày nay anh vẫn lo lắng hãi hùng, thế nhưng tìm không được người nói, lúc này La Minh hỏi, anh nhịn không được kể ra.

"Heo! Cậu không biết dọn đến ký túc xá cục chúng ta sao, không phải tôi nói, cậu một mình ở nơi rách nát như vậy, bị người mưu tài hại mệnh phơi thây hoang dã cũng không ai biết. Hôm nay nếu không phải tôi đi xem, nói không chừng cậu đã treo! Khó chịu không biết gọi điện thoại cầu cứu sao, chưa thấy ai ngốc như vậy!" La Minh chửi ầm lên.

Trần Nặc rụt lui cổ, đáng hương nói: "Tôi không có bạn, không biết tìm ai, tôi từ nhỏ ở đó, tôi sợ mẹ về tìm không được tôi."

Trần Nặc sợ cha, lại rất dính mẹ, anh luôn cảm giác mẹ nhất định sẽ về, thế nên mới ở đó.

Chuyện Trần Nặc La Minh từng nghe ông chú Hồ kể, thấy Trần Nặc nói mình không có bạn, anh lại nhịn không được nổi giận, "Cái gì gọi cậu không có bạn? Lẽ nào tôi không phải bạn của cậu?"

Trần Nặc ủy khuất, "Thế nhưng cậu chưa từng nói làm bạn với tôi, sao tôi biết."

Hơn nữa, La Minh thường mắng anh, anh cho La Minh rất ghét mình.

La Minh tức ngất, nói thầy đồ này cổ hủ thật không bôi nhọ cậu ta!