"Anh thấy La Võng ở đâu?" Huyền Huyễn hỏi.
"Ở đây."
"Ở đây?" Huyền Huyễn trầm ngâm.
"Khi tỉnh lại tôi thấy gã, thế nhưng bất quá thất thần một hồi, gã đã biến mất. Còn có tôi rốt cuộc biết tứ chi chỉ còn bạch cốt không thấy cơ thịt của những thi thể kia là do đâu, đều do một loại thực nhân hoa làm!"
"Thực nhân hoa? Thực nhân hoa gì?" Tiêu Xuân Hạ xen mồm hỏi.
"Một loại hoa xấu xí màu sắc diễm lệ, có xúc tua màu đỏ thật dài, bất quá chớp mắt công phu, đã ăn hết tay chân người, rất kinh khủng, nhưng em kỳ quái, vì sao loại hoa này chỉ ăn tay chân, không ăn bộ phận khác?" Tiêu Xuân Thu có chút không hiểu.
Tiêu Xuân Hạ không biết nghĩ tới gì, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng.
"Anh, anh cười rất âm hiểm."
"Thường nói, tứ chi người là bộ vị hoạt động nhiều nhất của thân thể, em nghĩ a, em mỗi ngày dùng chân đi lại, dùng tay ăn uống, hoạt động nhiều lắm, cơ thịt tự nhiên săn chắc hơn bộ vị khác, tự nhiên ăn tương đối ngon, như táo, em chỉ thích ngọt lịm tươi mát."
Huyền Diệu Khả sắc mặt phát xanh, cô mặt không biểu tình nhìn Tiêu Xuân Hạ nói mi phi sắc vũ, ác tâm như vậy, anh ta thế nào vui vẻ?
Tiêu Xuân Thu nghĩ dạ dày trống rỗng quằn quại, tuy không có gì để ói, thế nhưng nôn khan rất thống khổ.
"Anh, không cần nói, em muốn ói."
Tiêu Xuân Hạ khinh bỉ nhìn Tiêu Xuân Thu, "Nhóc con, chưa từng thấy sóng to gió lớn, em nhìn Huyền Huyễn người ta mặt không đổi sắc, hơn nữa, này tính gì, pháp y mới ngầu, thi thể thối rữa, bọn họ đều có thể nghiêm túc giải phẫu, có một lần..."
"Tiêu Xuân Hạ, nếu anh nói thêm một chữ, vậy ở đây không cần về!"
Nói là Huyền Huyễn, âm lượng không lớn, thần tình đạm nhiên, thế nhưng Tiêu Xuân Hạ lập tức không lên tiếng.
Tiêu Xuân Thu trẻ con đối anh trai le lưỡi.
Huyền Diệu Khả mỉm cười, ác tâm không ai thích nghe, Tiêu Xuân Hạ ngu ngốc chọc nhiều người tức giận.
Huyền Huyễn hỏi: "Loại hoa anh nói ở đâu?"
Tiêu Xuân Thu vò đầu, "Không biết."
Anh chỉ lo chạy trối chết, không lưu ý hoàn cảnh xung quanh.
"Em biết." Có người nói.
Nhìn Diệp Thanh đột nhiên xuất hiện, Tiêu Xuân Thu hai mắt trợn tròn, "Em thế nào tới nữa?"
Diệp Thanh xấu hổ cười cười, "Cơ hội kiếm tiền nếu tới, phải tuỳ thời nắm chặt. Em cảm giác các anh còn có chỗ dùng em, cho nên tới."
Một đứa bé như vậy, chí ít bộ dáng là đứa bé, cả ngày đọng tiền bên mép, thật như tiễn nô, nghĩ thế nào đều buồn cười.
"Bạn gái em đâu?" Tiêu Xuân Hạ hỏi.
Diệp Thanh thần tình buồn bã, "Tiếp nhiệm vụ mới, bỏ đi."
Huyền Huyễn hỏi: "Cậu thực sự biết loại hoa này ở đâu?"
"Biết."
"Dẫn tôi đi xem?"
"Giá cả?"
"Đây làm thù lao." Huyền Huyễn lấy ra một đạo phù đưa cho Diệp Thanh.
Diệp Thanh ngẩn ra, không thể tin hỏi: "Anh thực sự cho em thứ này?"
Huyền Huyễn để phù vào tay thằng bé, "Thực sự."
Diệp Thanh khó nén kích động, cẩn thận cất kỹ, "Cảm ơn."
"Đó là gì?" Tiêu Xuân Thu hiếu kỳ hỏi.
"Phù có thể khiến quỷ hoạt động dưới ánh mặt trời." Huyền Diệu Khả nói.
Tiêu Xuân Thu ánh mắt chuyển động, dùng ngữ khí thương lượng nói: "Có thể..."
"Không thể." Huyền Huyễn một ngụm cự tuyệt.
Tiêu Xuân Thu ai oán, "Tôi chưa dứt lời, tốt xấu nghe tôi nói hết."
Huyền Diệu Khả liếc anh, "Miệng chó của anh có thể nói gì êm tai, không phải bắt anh em cống hiến một đạo phù, sau đó anh không cần trả mười vạn nguyên."
Tiêu Xuân Thu cười gượng, "Ha hả, em thật thông minh! Như vậy đều bị em đoán được!"
"Hừ! Anh cho vẽ một đạo phù rất dễ? Cực tiêu hao linh lực."
Tiêu Xuân Hạ nghi hoặc, "Thế nhưng anh xem TV tuỳ tiện vẽ vài nét bút là được, không lao lực tí nào."
"Đó là rác rưởi."