- Thế nào? Thạch Đầu, không truy tìm được tung tích sao?
Thải Nhi mở miệng hỏi.
- Xem ra hai người kia đã sớm đề phòng đối với điều này. Hình như sử dụng thủ đoạn gì đó. Thần thức tra xét được vết tích rất mơ hồ. Ta cũng chỉ có thể phán đoán được phương hướng đại thể mà thôi.
Thạch Mục chỉ thoáng trầm ngâm một lát, nói như thế.
- Ta đã nói hầu tử lông xám kia sao có ngu xuẩn như vậy. Bị người ta theo dõi lâu như vậy, hắn cũng không có phát hiện được.
Thải Nhi tặc lưỡi nói.
- Đi thôi. Nếu khoảng cách lại xa thêm một chút nữa, ta sợ rằng sẽ không có khả năng nhận biết được đâu.
Dứt lời, bàn tay Thạch Mục vung lên, gọi ra Long Vũ Phi Xa. Hắn dẫn theo Thải Nhi bay lên không trung. Tốc độ của Phi Xa được phát động đến mức tận cùng, vội vàng bay nhanh lệch vè hướng bắc.
Tòa cung điện truyền tống vừa rồi nằm ở một tòa thành thị không lớn không nhỏ. Ra khỏi thành thị lệch về phía bắc chỉ khoảng trăm dặm, chính là một rừng cây nguyên thủy rậm rạp.
Bóng dáng Thạch Mục bay qua không trung của cánh rừng cây nguyên thủy. Ánh mắt hắn lướt nhanh ra bốn phía xung quanh. Hắn phát hiện linh lực trên tinh cầu này có phần hơi loãng. Trên cơ bản không chênh lệch hơn so với Lam Hải Tinh là bao nhiêu. Trong núi rừng vẫn có linh vật dị thú tiên thú trung giai lui tới.
Điều này làm cho Thạch Mục không khỏi có chút cảm giác nghi ngờ. Năm đó Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc đứng đầu tám tộc Hoang Cổ. Tại sao hiện tại, Di Thiên Cự Viên Nhất tộc lại có thể sống ở trên loại tinh cầu như vậy được?
Sau khi lại bay thêm ước chừng một khắc đồng hồ, Thạch Mục liền nhìn thấy từ phía xa xuất hiện thêm hai cái bóng màu tím. Đó chính là hai người kia.
Trong hai mắt Thạch Mục có kim quang lóe lên. Thần thông Linh Mục của hắn được phát động. Chỉ thấy, trên bầu trời cách hơn mười dặm về phía trước có hai người. Con vượn lông màu xám mặc áo khoác màu đen, cưỡi trên một phi thuyền có hình chiếc lá đang lao đi rất nhanh về phía trước.
Sau khi lại bay thêm về hướng bắc khoảng chừng ba canh giờ, Thạch Mục liền phát hiện cánh rừng rậm phía dưới bắt đầu càng lúc càng thưa thớt. Phía trên mặt đất lộ ra một mảng lớn nham thạch thay thế. Cảnh tượng có vẻ càng thêm hoang vu.
Bởi phạm vi tầm nhìn trở nên trống trải, Thạch Mục cũng không khỏi phải giảm bớt tốc độ. Khoảng cách lại một lần nữa được kéo dài ra rất nhiều. Chỉ dựa vào thần thông Linh Mục, Thạch Mục lại truy tìm hành tung của đám người vượn lông màu xám.
Không bao lâu sau, Thạch Mục liền nhìn thấy tốc độ hai người trung niên mặc áo bào màu tím trước mặt này rõ ràng đã chậm lại. Ở phía xa hơn nữa, con vượn lông màu xám đã hạ xuống sơn cốc phía dưới.
Thạch Mục không có cách nào nhìn thấy được tình hình bên trong sơn cốc. Vì vậy hắn thoáng quay đầu lại, nhìn về Thải Nhi đang đậu ở trên vai mình, nói:
- Thải Nhi, tiếp theo đành phải dựa vào ngươi.
- Hì hì, cứ giao cho ta là được.
Thải Nhi vốn đang có chút buồn ngủ. Nhưng vừa nghe Thạch Mục nói như vậy, nó lập tức mừng rỡ, cười hì hì nói.
Dứt lời, hai móng nó đạp trên đầu vai Thạch Mục, hai cánh mở rộng ra. Nó liền bay vút lên bầu trời cao, bay về phía sơn cốc.
Cũng không lâu lắm, Thạch Mục liền cảm giác, một điểm ánh sáng màu vàng trong mắt nhanh chóng mở rộng. cảnh tượng khác hiện ra rõ ràng ở trong đầu.
Có tầm nhìn của Thải Nhi cộng hưởng, hắn cũng không nóng lòng chạy nhanh tới phía trước nữa. Hắn dứt khoát đứng lại, nhắm mắt cẩn thận cảm nhận hình ảnh từ trong hai mắt Thải Nhi truyền tới.
Chỉ thấy, sau khi con vượn lông màu xám kia hạ xuống, nó lại không có nóng lòng tiến vào bên trong sơn cốc, mà đứng ở sơn động chờ đợi trong giây lát. Hắn thỉnh thoảng liền quay đầu lại, hết nhìn đông tới nhìn tây, ánh mắt đầy vẻ đề phòng.
Chỉ một lát sau, trong sơn cốc có sáu gã Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc đi ra. Cả sáu người đều mặc áo choàng màu đen. Sáu người này nói chuyện với Tông Viên này vài câu, tiếp đó dẫn theo hắn đi vào bên trong sơn cốc.
Ở sâu bên trong sơn cốc, là một vách đá màu nâu, trơn nhẵn như gương. Bảy tên Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc đi tới phía trước vách đá, liền ngừng lại.
Chỉ thấy con vượn lông màu xám kia đi tới phía trước vách đá nâu. Bỗng nhiên hắn khoát cánh tay. Bàn tay dày rộng liền từ dưới áo choàng đưa ra ngoài. Trên đó có một luồng ánh sáng lưu chuyển. Rất nhanh, trong lòng bàn tay của con vượn lông màu xám liền ngưng tụ ra một giọt tinh huyết đỏ sẫm.
Tông Viên lật bàn tay một cái, đưa về phía trước. Tinh huyết trong lòng bàn tay liền bị hắn ấn ở phía trên vách đá.
- Oong.
Chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên. Một trận chấn động linh lực mãnh liệt lập tức từ trong sơn cốc truyền ra.
Trên mặt vách đá trơn nhẵn đột nhiên hạ thấp xuống, lõm xuống hiển hiện ra từng đường vân phức tạp, đan xem vào nhau, tạo thành từng đường nét cổ quái. Từ đó cũng chiếu ra ánh sáng màu đỏ chói mắt.
Ánh sáng màu đỏ này càng lúc càng thịnh. Những đường nét màu đỏ trên vách đá đang mơ hồ, chợt linh quang tăng mạnh, lại nhanh chóng thu lại.
Trên vách đá vốn trơn nhẵn, hiện ra một thông đạo bí mật.
Con vượn lông màu xám này nhìn thấy thông đạo đã lộ ra, liền bước vào bên trong thông đạo.
Sau một lát, ánh sáng màu đỏ này dần dần thu lại. Thông đạo lại một lần nữa biến mất, trở về dáng vẻ vách đá trơn nhẵn ban đầu.
Sau khi con vượn lông màu xám kia rời đi, sáu gã Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc lại liếc mắt nhìn nhau, không nói một lời, tách ra các nơi, ẩn nấp.
Hai người trung niên mặc áo bào màu tím đã theo dõi Tông Viên này lúc trước, âm thầm ẩn nấp một lúc. Cuối cùng bọn họ cũng không có làm ra động tĩnh gì khác thường. Bọn họ liền thay đổi phương hướng, bay về phía đông của sơn cốc.
Thải Nhi lại ở trên không trung của sơn cốc, xoay quanh hai vòng. Nó thấy phía dưới gió êm sóng lặng, giống như cái gì cũng không có xảy ra, liền bay trở về trên đầu vai Thạch Mục.
- Thạch Đầu, hầu tử Tông Mao kia tiến vào bên trong. Người truy tìm tung tích cũng đã đi. Bây giờ chúng ta làm gì?
Thải Nhi mở miệng hỏi.
Thạch Mục trầm ngâm một lát, sau đó nói:
- Ta vừa quan sát hai người trung niên mặc áo bào màu tím kia. Thời điểm bọn họ nhìn thấy sáu người Cự Viên Tộc đi ra, thậm chí thấy lối đi bí mật xuất hiện, trong mắt đều không có lộ ra vẻ kinh ngạc khác thường nào. Dường như bọn họ đã sớm tìm hiểu rõ ràng đối với tình huống nơi này. Chắc hẳn đây không phải là lần đầu tiên bọn họ theo dõi người của Cự Viên Tộc. Đi thôi, chúng ta đi lên xem một chút.
Dứt lời, bàn tay Thạch Mục vung lên. Long Vũ Phi Xa liền chuyển phương hướng, vội vàng bay về phía đông của sơn cốc.
Bay về hướng đông hơn trăm dặm, Thạch Mục mang theo Thải Nhi bỗng nhiên hạ xuống, tiến vào trong một rừng rậm nguyên thủy rậm rạp.
Hai người kia phía trước bắt đầu tiến vào trong núi rừng từ chỗ này.
Thạch Mục lấy Minh Thủy Quyết che giấu khí tức của bản thân, mang theo Thải Nhi di theo tung tích của hai người kia đi qua, một đường tiến sâu vào bên trong rừng rậm.
Đi ở trong rừng rậm ước chừng nửa canh giờ, Thạch Mục từ trong một bụi cây rậm rạp lách người đi ra. Hắn liền nhìn thấy phía trước cách đó không xa, xuất hiện một mảnh đất trống tương đối rộng.
Trên mảnh đất trống có một nhà gỗ được dựng thô sơ, cao chừng hơn mười trượng. Thoạt nhìn vô cùng đơn sơ nguyên thủy.