Mái tóc người này màu vàng, từng sợi, từng sợi thẳng đứng, giống như kim châm, dung mạo rất anh tuấn, nhưng trong ánh mắt có chút âm trầm, tu vi lại cao nhất trong số những người ở đây, đã đạt đến Thiên vị Hậu Kì.
Khi hắn nói, tất cả mọi người bên cạnh đều im lặng.
- Vị này là Mặc tiền bối, lần này... lúc ta làm nhiệm vụ gặp một số nguy hiểm, là Mặc Tiền bối đã ra tay cứu giúp, là ân nhân của ta, cho nên ta mời đến đây.
Mục Hóa nói có chút ngập ngừng, suy nghĩ một lúc, không nói là chuyện của Mục Thanh.
- Ờ, thì ra là vậy, các hạ tuy đã cứu Mục Hóa, nhưng nơi này lại là tổng đàn của ktYêu Tộc, không phải ai đến bổn tộc cũng được phép ra vào, không hoan nghênh người Nhân Tộc, các hạ vẫn mong đi cho.
Người thanh niên tóc vàng lãnh nhạt nói.
- Mục Nham! Ngươi như vậy là ý gì? Vị Mặc tiền bối này là ân nhân cứu mạng của ta!
Sắc mặt của Mục Hóa biến đổi, kích động hét lên.
Ánh mắt Mục Nham vằn lên tia tức giận, nhìn Mục Hóa một cái, hít thở một cái thật sâu, nén cơn giận xuống.
- Các hạ, Kim Tuyệt Nhất Tộc chúng ta không tiếp đón người ngoài tộc, nếu ngươi muốn vào cũng được thôi, vậy thì hãy quyết đấu một trận với ta một trận, chỉ cần ngươi thắng, ngươi muốn ở đây bao lâu, không thành vấn đề, ngươi dám không?
Mục Nham nhìn Thạch Mục với ánh mắt khiêu chiến, nói.
Thạch Mục không để ý đến Mục Nham, chỉ cười nhat, quay đầu lại nhìn quanh bốn phía võ trường một lượt.
- Thải Nhi, ngươi thân là con trai đại trưởng lão, lại có thể đối đãi như vậy với bằng hữu Kim Tuyệt Nhất Tộc của ta, việc này ta sẽ khởi bẩm toàn bộ với phụ thân. Mau cút ra, ta không có thời gian phí lời với ngươi.
Mục Hóa tức giận nói.
Thấy Mục Hóa không nể mặt mình như vậy, sắc mặt thn cũng bắt đầu tái xanh lên.
- Thật không ngờ, người Nhân Tộc đều là những người nhát gan như vây, ngay cả tỉ thỉ võ thuật cũng không dám, chỉ biết trốn sau lưng một nữ nhân. Người Nhân Tộc các ngươi có câu nói thật hay, trăm nghe không bằng một thấy, Mục Nham ta hôm nay xem như là được chứng kiến rồi.
Ánh mắt Mục Nham đột nhiên thay đổi, to giọng nói lớn, rồi ha ha cười.
Hai người bên cạnh chắc là cũng phe với Mục Nham, liền cười ha ha theo hắn.
Mục Hóa càng lúc càng tức, định nói cái gì đó thì Thạch Mục đột nhiên bước lên trước một bước, đứng chấn trước người Mục Nham.
- Nếu ngươi đã có hứng thú như vậy, thì ta sẽ cùng ngươi đấu một trận.
Mục Nham nhìn thấy cái cười của Thạch Mục, trong lòng tức không nuốt trôi, nhưng lúc này hắn chỉ cười lạnh nhạt.
Hắn có chút cảm giác không rõ tu vi của người thanh niên Nhân Tộc trước mặt như Thể nào, nhưng ít nhất cũng lợi hại hơn hắn một chút, cùng lắm thì Thiên vị Đỉnh Phong chứ gì.
Nhưng mà người Nhân Tộc là loài tộc bẩm sinh thân thể đã yếu ớt, làm sao có thể so bì với sức mạnh của Kim Tuyệt Nhất Tộc?
Cho dù tu vi Thạch Mục cao hơn hắn một đẳng, hắn cúng nắm chắc phần thắng, với tốc độ của hắn, chỉ cần mới mở đầu trận đã có thể hạ gục đối phương, đối phương càng không có một hi vọng dành phần thắng nào,
- Được, đây chính là diến võ trường, cũng không cần đi chỗ khác, bắt đầu đi.
Mục Nham to giọng hét lên một tiếng.
Những người xung quanh lùi về phía sau, để ra một chỗ trống.
- Mặc tiền bối...
Mục Hóa có ý xin lỗi nhìn Thạch Mục.
- Được, ta cũng đang muốn lĩnh giáo một chút tuyệt kĩ của Kim Tuyệt Nhất Tộc, vị tiểu ca tóc vàng này đã muốn như vậy, ta còn cầu không được.
Thạch Mục thong thả nói.
- Tiền bối, nói cho cùng tên Mục Nham này cũng là con trai đại trưởng lão của tộc ta, cho nên... vẫn mong ngươi hạ thủ lưu tình.
Mục Hóa hơi ngừng một chút rồi nói.
Cô đã nhìn thấy qua thân thủ của Thạch Mục, sợ lại làm bị thương mọi người, dù sao thì đây cũng là tổng đàn trong tộc, nếu xảy ra chuyện như Thể, tất nhiên cô cũng không thể giao phó.
- Ta tự có thân thủ.
Thạch Mục nói.
Mục Hóa nhìn Thạch Mục không hề trách cứ, trong lòng chợt thấy nhẹ nhõm một chút, nhìn thấy nụ cưới của Thạch Mục, sắc mặt hơi đỏ lên, rồi bước sang một bên.
Mục Nham thấy như vậy, trong lòng càn tức hơn, trong miệng đọc câu gì đó, hai tay đan chéo vào nhau, toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng rừng rực, lộ ra từng vết, từng vết linh văn kim sắc ở trên người, bao phủ toàn thân, nhìn ra có chút mảnh liệt.
Khí tức hắn tản ra lập tức tỏa rộng ra, ánh sáng màu vàng giống như những làn sóng, từng vòng từng vòng tản ra xung quanh.
- Kim Tượng Mật Thuật!
Những người xung quanh hét lên kinh ngạc, sắc mặt Mục Hóa hơi biến đổi.
Thạch Mục thấy Thể, thần sắc không hề biến đổi, tay giơ lên, ống tay áo bay phần phật, giống như một cái cây khổng lồ trước trước trận cuồng phong.
- Hừ, làm bộ làm tịch, lát nữa cho ngươi biết lợi hại!
Mục Nham lạnh lùng hừ một tiếng, trên đỉnh đầu lóe lên một tia sáng, rồi xuất hiện ra một điêu tượng hình nhân kim sắc.
Hai tay hắn chạm vào nhau, phát ra từng luồng pháp quyết.
Ánh sáng trên điêu tượng hình nhân kim sắc kia lan rộng ra, đột nhiên rơi xuống, nhập vào thân thể hắn.
Thân thể Mục Nham giống như một luồng khí, bay nhanh tản rộng, liếc mắt một cái hắn đã biến thành một người khổng lồ cao mười mấy trượng, da của hắn đột nhiên biến thánh màu kim sắc sáng chói, cơ bắp toàn thân nổi lên, cả người biến thành một người khổng lồ được tạo thành bởi hoàng kim.
Khí tức trên người hắn bây giờ lại tăng lên, dần dần đã vượt qua Thiên vị đạt đến tầng Thánh Giới.
- Không ngờ Kim Tượng Mật Thuật của đại ca Mục Nham đã đại thành rồi, chiến lực chắc hơn cả Thánh Giới Đại Năng, cuộc chiến này nhất định thắng!
Đám người xung quanh rộ lên những lời ca ngợi, nói cho cùng, đối với bọn họ mà nói, Thạch Mục là người ngoài, mà còn là một nhân tộc đia vị thấp ở Phục Long Tinh, còn Mục Nham lại là nhân tài kiệt xuất của lớp thanh niên trong tộc bọn họ, là người có hi vọng lớn được kế tục chức tộc trưởng.
Mục Hóa thấy vậy, nét mặt lộ ra chút lo lắng, nhưng mà nhìn thần sắc Thạch Mục thì vẫn như vậy, không hề biến đổi, một vẻ điềm nhiên, nên lại yên tâm lại.
Mục Nham nhìn thấy Thạch Mục với bộ dạng như vậy, trong lòng chợt tức lên, cơn tức càng tăng lên.
- Đồ tự cao! Nhận chết đi!
Trong lòng hắn điên cuồng tức giận, toàn thân bay lên không, rồi chợt vồ đến trước người Thạch Mục, nắm tay phải phát ra những luồng sáng màu vàng rừng rực, tung ra đấm mốt cái!
Đầu nắm đấm kim sắc đấm lướt qua khắp nơi, trong không gian vang lên một tiếng hét đinh tai, không gian giống như một mảnh gương bị vỡ ra, một luồng lực lớn tỏa ra không gian.