Huyền Giới Chi Môn

Chương 956: Đứa bé và chiếc đèn cổ xưa (1)




Đôi mắt Thạch Mục lóe lên kim quang, vừa thấy những phù văn huyền diệu trên quả cầu, lập tức kinh hãi kêu lên:

- Không tốt!

Hắn không nói hai lời dùng một tay vung lên, thân hình thân ngoại hóa thân lập tức mơ hồ, hóa thành hắc quang bay đi.

Nhưng cùng lúc đó, quả cầu phát ra ánh sáng màu bàng, bao phủ toàn bộ thân ngoại hóa thân.

Rắc rắc!

Thanh âm điện quang chớp động không ngừng vang lên, vô số dòng điện cực lớn xoắn vào nhau, hóa thành một tia chớp hình tròn, bao vây thân ngoại hóa thân của Thạch Mục.

Trong chốc lát, điện mang rậm rạp chằng chịt đánh vào người hóa thân.

Cả người thân ngoại hóa thân có điện quang vờn quanh, phát ra từng tiếng lèo xèo, vẻ mặt vô cùng thống khổ, nhưng ngay sau đó, vô số phù văn màu đen trong cơ thể hắn bay ra, ngưng thụ thành một không gian chừng vài thước, kế đó vung thanh huyết sắc tàn kiếm lên.

Một tiếng xoẹt!

Quang cầu điện mang màu bạc xuất hiện vết cắt đứt, tạo thành khe hở, nhờ đó mà hóa thân có thể bay ra dễ dàng, xuất hiện trước mặt Thạch Mục, cùng lúc đó, khe hở cũng nhanh chóng khép lại.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, hóa thân hắn tràn đầy vết thương, những dòng điện màu bạc chớp động quanh thân, trong lúc lẩn trốn đã mất đi ý thức, hẳn là bị thương không nhẹ.

Hắn vội vàng giơ tay lên, phất ra thu lại hóa thân vào trong cơ thể.

- Lực lượng lĩnh vực? Không ngờ hóa thân mà ngươi tế luyện lại có năng lực này! Hắc hắc, nếu cho ngươi có đủ thời gian, người cũng có thể trở thành Bạch Viên thứ hai. Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội này đâu,

Ngao Tổ nói, giọng điệu thản nhiên.

Hắn vừa dứt lời, kim quang sau lưng hắn chớp động, một hư ảnh kim giao cực kỳ khổng lồ hiện ra, chín đầu kim giao trong hư ảnh trực tiếp lướt qua bản thể, lao đến Thạch Mục từ không trung.

Chín đầu kim giam xuất hiện kim quang chớp động, giống như đang bốc hỏa, đốt cháy toàn bộ hư không đến bỏng rát, rung rung không thôi.

Thạch Mục cảm giác được một luồng sóng nhiệt đốt người kéo tới cuồn cuồn, ẩn chứa sức mạnh khổng lồ làm hắn kinh hãi, hắn âm thầm cắn răn, lập tức nhắm hai mắt lại.

Bên trong thức hải đang hoạt động dữ dội, thần thức khơi dây lại liên hệ với Phiên thiên Côn.

Bên trong thức hải Thạch Mục, trên Phiên Thiên Côn phát ra từng đợt sáng màu vàng, từng đợt linh lực mãnh liệt từ bên trong nó tuôn ra, khơi dậy từng đợt sóng gió động trời.

Đúng lúc này, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay Thạch Mục đột nhiên biến mất, thay vào đó một trường côn màu vàng khác xuất hiện.

Hắn nắm chặt Phiên Thiên Côn, cảm nhận được tinh tưởng uy năng khủng bố vượt xa khả năng bản thân có thể khống chế, nhưng vẻ mặt lại không hề vui mừng.

Bởi vì trong lúc này, hắn cũng cảm thấy được chân khí trong cơ thể mình đang điên cuồng dũng mãnh vào trong kim côn.

Tình thế nghìn cân treo sợi tóc, không thể chần chờ hơn được nữa!

Đôi mắt Thạch Mục mở lớn, miệng quát to, nhấc Phiên Thiên Côn lên, ra sức đập vào hư ảnh kim giao.

Phiên Thiên Côn sinh ra một luồng hấp lực cực kỳ hùng mạnh, khiến tốc độ xói mòn chân khí của hắn tăng nhanh hơn gấp mấy lần.

Phiên Thiên Côn tỏa ra kim quang ngày càng rực rỡ, vô số phù văn uốn lượn quanh thân côn, ngưng tụ thành một côn ảnh khổng lồ màu vàng, phát ra khí tực hết sức đáng sợ, bay về phía trước.

Những nơi côn ảnh đi qua, hết thảy mọi vật đều biến thành hư vô, màn trời vốn trống không, hiện tại sụp đổ co rút lại, hóa thành hư vô thuần túy.

Hư ảnh kim giao khổng lồ vừa xông tới kim sắc kim ảnh, sau đó không còn phát ra tiếng động gì nữa, nhanh chóng tán loạn rồi biến mất không thấy tung tích.

- Phiên Thiên Côn!

Ngao Tổ vừa thấy tình cảnh như thế, lập tức sợ hãi, hoảng hốt kêu lên.

Bàn tay hắn nhấc lên, đưa về phía trước, kim quang tuôn ra từ lòng bàn tay, một con dấu hình vuông màu vàng từ nơi đó bay đi.

Kim ấn bay đến chỗ hu ảnh kim giao, bên trên phù văn chằng chịt, là một linh bảo phẩm giai không thấp.

Kim ấn vừa bay ra, bắt đầu nhanh chóng biến lớn thành kích cỡ trăm trượng, hàng vạn phù văn phát ra hào quang lóng lánh, truyền ra chấn động kỳ dị, nghìn trượng tinh không quanh nó đều bị trì trệ, giống như bị giam cầm.

Cùng lúc đó, Ngao Tổ hét lớn, thân hình phóng đại, biến thành hình thể Cửu Thủ Kim Giao, bay sát theo kim ấn.

Hư ảnh Phiên Thiên Côn bay vào trong luồng kim quang kia, khí thế đột nhiên suy yếu vài phần, nhưng sức mạnh áp bách thiên quân vẫn chưa từng thay đổi.

Tiếng nổ ầm ầm cực lớn vang lên, kim sắc côn ảnh đánh vào kim ấn.

Kim ấn tạo thành bức tường cao vời vợi, trên đó có vô số phù văn sáng đến mức tận công, ngoài ra còn có hư ảnh chín con rồng uốn lượn, phát ra từng đợt long ngâm, nhưng vẫn không thể ngăn cản thế công mạnh mẽ của Phiên Thiên Côn, nó nhanh chóng vỡ nát thành mảnh vụn.

Như hòn đá ném vào hồ nước, chấn động linh lực cực mạnh lan truyền trong tinh không, phát tán ra bốn phương tám hướng.

GRÀO...

Tiếng rồng ngâm vô cùng to rõ vang lên, không phải từ kim ấn phát ra, mà từ chính Ngao Tổ.

Thân hình khổng lồ ngăn trở chấn động linh lực mãnh liệt, giống như xuyên thẳng tinh không, đâm vào trên côn ảnh.

Ầm ầm ầm!

Từng luồng kim quang bắt đầu nổ ầm ầm, hào quang vỡ vụn ra nhanh chóng tiêu tán, sau đó một luồn kim sắc quang mang khi tiếng nổ phát ra nhanh chóng khuếch tán về bốn phía, khí thế quét sạch mọi thứ, đẩy Long Vũ Phi Xa bay ra hơn mười trượng.

Hai móng vuốt Thải Nhi bấu chặt mép Long Vũ Phi Xa, hết sức căng thẳng nhìn trung tâm kim quang, liền thấy trước ngực Thạch Mục đã nhuộm đỏ, thân thể từ trong không trung rơi xuống.