Thạch Mục chỉ lắc đầu, từ chối cho ý kiến về nghi ngờ của Mã Lung, tay trái giơ lên tế ra Long Vũ Phi Xa, mang theo nàng bay đến Thánh Điển Các.
Trong Thánh Điển Các, vô số tư liệu nhiều như sao trên trời, về mặt địa lý phong cảnh của Di Dương Tinh Vực, đã có hơn ba nghìn sáu trăm cuốn.
Hai người Thạch Mục cùng Mã Lung phân công nhau tìm kiếm, tiêu phí thời gian hơn nửa ngày mới tìm thấy bên trong một cuốn sách cổ xưa tên Di Dương Tinh Đồ Chí có một số ghi chép nhỏ về Thiên Liên Trì.
Trong sách có viết, Thiên Liên Trì nằm ở khu vực phía bắc Di Dương Tinh Vực, nơi cực kỳ hẻo lánh, ở đó có một tinh cầu tên Ẩn Liên Tinh.
Chỗ đó vốn từng là nơi sinh sống của yêu thú thượng cổ, rất nhiều yêu thú thượng cổ tiếng tăm lừng lẫy như Thông Thiên Yêu Vương xuất thân từ đây, càng có vô số yêu thú cường đại đã có linh trí, ngay khi biết có đại nạn ập đến, cũng quay về đây, trở thành nơi ngơi nghỉ cuối cùng của chính mình.
Vì thế, nơi này xuất hiện rất nhiều cấm chế cường đại nhưng vô cùng thần bí, khiến cho các cường giả yêu thú yêu đan của các tộc đều chùn bước, xem nơi này là cấm địa.
Dần dần, Ẩn Liên Tinh ngày càng nhạt nhòa trong trí nhớ của mọi người.
Thiên Liên Trì lại nằm trên Ẩn Liên Tinh, ở một nơi nguy hiểm trùng trùng, vô số yêu thú thực lực hùng mạnh sinh sống, cũng là nơi hiểm yếu rộng lớn nhất trong Ẩn Liên Tinh.
Nghe nói, Thiên Liên Trì rộng lớn vô bờ, có tên khác là Ẩn Liên Chi Hải, một khi đã đi vào trong đó, vừa dễ dàng lạc được, vừa trở thành món ăn ngon cho đám yêu thú. Hoàn cảnh cụ thể trong đó thế nào, không ai biết rõ.
Sau đi rời khỏi Thánh Điển Các, sắc mặt Thạch Mục và Mã Lung đều khó coi.
- Nếu sớm biết tên hòa thượng kia muốn mang Thải Nhi đi vào nơi hiểm nguy thế này, cho dù toàn tộc bọn ta dù liều cả tính mạng mình cũng sẽ không chấp nhận.
Mã Lung hơi hối hận nói.
- Hòa thượng kia mang Thải Nhi đến đây, chắc chắn là có âm mưu. Tuy rằng Thải Nhi rất sợ chết, nói nhiều lôi thôi là yêu tiền, nhưng dù sao cũng là linh sủng của Thạch Mục ta, không thể tùy tiện để người khác dắt mũi, bất luận thế nào, ta cũng sẽ đi tìm nó.
Thạch Mục liền ra quyết định.
- Thạch đại ca, ta đi cùng ngươi. Lần này Thải Nhi bị lừa gạt, không phải không có trách nhiệm của ta.
Mã Lung lập tức xung phong nhận việc.
- Chuyến đi này nguy hiểm vô cùng, chưa nói đến việc sẽ gặp yêu thú, kể cả con đường đi đến Vạn Lỗ Tinh xuyên qua Tinh Hải, bay tới Ẩn Liên Tinh cũng không hề bình yên.
Thạch Mục không đồng ý.
Mã Lung sau khi nghe xong, suy nghĩ một lúc, sau đó ỉu xìu mở miệng:
- Tiểu muội thật sự vô dụng, nếu cùng đi với Thạch đại ca, e rằng chỉ tăng thêm gánh nặng, thôi thì ta ở lại Thánh Địa chờ tin tức của đại ca vậy.
- Thật ra ngươi cũng không cần quá lo đâu, hòa thượng kia nếu như từ đầu muốn thương tổn Thải Nhi đã không ra tay lưu tình với tộc nhân của các ngươi, chỉ cần cưỡng ép bắt Thải Nhi đi là được, ta đoán hắn không có ác ý gì đâu. Đợi đến khi ta tìm được Thải Nhi, hỏi rõ nguyên do là được.
Thạch Mục trấn an nàng một chút.
Thần sắc lo lắng trên mặt Mã Lung giảm đi đôi chút, sau đó cúi người trước Thạch Mục, cáo từ rời đi.
Tùy rằng miệng Thạch Mục an ủi Mã Lung, nhưng sự lo lắng trong lòng hắn chẳng giảm bớt mảy may, Thiên Liên Trì vạn phần hung hiểm, Thải Nhi ở đó sao hắn an tâm cho được.
Hơn nữa tên hòa thượng kia lai lịch không rõ, căn cứ vào lời nói của Mã Lung, thực lực hắn sâu không lường được.
Liên tưởng đến lời nhắc nhở quái dị của Giang Lăng Phong, trong lòng Thạch Mục tăng thêm sự đề phòng.
Chuyến đi đầy đường xá xa xôi cách trở, không biết hao phí bao nhiêu thời gian, hắn không nóng lòng nhất thời mà khởi hành ngay, mà rời khỏi Huyền Linh Tháp, trở về động phủ chuyển giao hết công việc cho Tề Phong và các quản sự trong phủ.
Thực ra từ khi Tề Phong trước giờ luôn làm việc cẩn thận, quản lý mọi thứ vô cùng ngăn nắp, bản thân hắn cũng không cần phí quá nhiều tâm tư.
Sau đó, hắn trở lại mật thất tĩnh tâm.
Ngồi xuống ghế đá trong mật thất, Thạch Mục suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vung tay lên, một đống cực phẩm linh thạch sáng lóng lánh lập tức xuất hiện thành tòa núi nhỏ trên mặt đất bên cạnh hắn.
Nhìn ngọn núi nhỏ linh thạch, gương mặt Thạch Mục hiện lên một tia đau lòng.
Nhưng hắn không quá do dự, cổ tay khẽ xoay, triệu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn, đâm cả côn cùng vỏ côn vào trong đống linh thạch.
Đường vân bên ngoài vỏ côn Thiên Cực từ từ sáng lên, từng luồng linh lực cực lớn tuôn vào bên trong linh bảo này.
Chỉ sau một lát, ánh sáng trên đống linh thạch đã xám xịt rất nhiều.
Nhìn qua từng khối cực phẩm linh thạch chỉ trong giây lát đã có màu xám tro, khóe mắt Thạch Mục vô thức giật giật, vô cùng tiếc rẻ.
Hai mươi vạn cực phẩm linh thạch đó, hắn chỉ vừa dùng gần phân nửa số điểm Huyền Linh để đổi đến thôi.
Thạch Mục nâng Như Ý Tấn Thiết Côn lên, bàn tay cẩn thận vuốt ve vỏ côn Thiên Cực, nhắm mắt lẳng lặng cảm thụ.
Chỉ một chốc lát, mắt hắn mở lớn, lóe lên hai luồng ánh sáng, hắn phát hiện trong vỏ Thiên Cực ẩn chứa năng lượng vô cùng to lớn, vượt xa tưởng tượng của hắn.
Trước kia, tốc độ hấp thu linh lực của vỏ côn Thiên Cực trong môi trường tự nhiên tương đối khá, nhưng hiện tại lượng năng lượng có trong vỏ côn đã tương đương với số thiên địa linh khí mà tự thân nó góp nhặt bình thường torng ba bốn mươi năm.
Thạch Mục tin tưởng, với lượng linh khí ẩn chứa trong vỏ côn lớn như thế này, nếu trên đường đi có gặp bất trắc gì, nhờ vào nó hắn cũng có thể bình an vượt qua.
Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Thạch Mục tức khắc rời khỏi phủ đệ, nhanh chóng đến đại điện Truyền Tống.
Hơn nửa tháng sau, Vạn Lỗ Tinh, Thiên Tuyền Thành, đại điện Truyền Tống.
Pháp trận truyền tống giữa các hành tinh lấp lóe hào quang, một thân ảnh trung niên áo đen xuất hiện.