- Muốn hậu thiên giác tỉnh, cần người có huyết mạch thiên thú dạy dỗ mới có thể, nhưng trong hàng nghìn hàng vạn người tu hành, lại chỉ có một. Việc này thuận theo lòng trời, ứng với nhân hòa, không thể cưỡng cầu.
Túc Thăng Chân Nhân lạnh nhạt nói ra.
- Đệ tử hiểu rõ.
Thạch Mục nghe vậy, lòng hơi giật mình, như có điều suy nghĩ.
- Cửu Chuyển Huyền Công, không mưu mà hợp với cửu cửu cực biến, bên trong ẩn giấu vô số biến hóa cùng vô hạn khả năng tồn tại, đè ép người khác không bằng tự nâng cao năng lực bản thân.
Túc Thăng Chân Nhân còn nói thêm.
Thạch Mục cảm giác lời nói của Túc Thăng Chân Nhân tràn ngập ẩn ý mịt mờ, nhưng lúc này hắn nghe cũng chỉ cái hiểu cái không, vẫn chẳng quá tỏ tưởng.
Thời gian còn lại, Túc Thăng Chân Nhân chỉ điểm Thạch Mục tu luyện Minh Thủy Quyết và Bí Thuật Đồ Đằng, làm hắn thấu suốt rất nhiều, lợi ích thu được không nhỏ.
Cuối cùng, Túc Thăng Chân Nhân hỏi:
- Ngươi còn vấn đề gì muốn hỏi không?
Trong lòng Thạch Mục khẽ động, định mở miệng nói điều gì đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn không nói ra.
Vốn hắn định hỏi chuyện Bạch Viên lão tổ xảy ra năm xưa, nhưng trong lúc nói chuyện với nhau, Túc Thăng Chân Nhân chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này, hơn nữa hắn rõ ràng cảm thấy đối phương ngay từ khi bắt đầu đã bảo trì khoảng cách với mình.
Suy đi nghĩ lại, Thạch Mục quyết định không hỏi gì thêm, chỉ chắp tay cảm ơn:
- Đa tạ Thánh Chủ đã giải đáp nghi vấn, đệ tử không còn điều gì để hỏi.
Túc Thăng Chân Nhân không nói thêm gì nữa, mi mắt khẽ nâng, cuốn tay phất lên, Thạch Mục chỉ cảm thấy cảnh vật chung quanh mình đột nhiên mơ hồ, sau đó một lúc, hắn đã trở về trước Vạn Pháp Các.
Lúc này, sắc trời đã nhá nhem tôi, đệ tử Thanh Lan trên quảng trường sớm đã đi hết, chỉ còn rải rác vài người còn nói chuyện phiếm.
Thạch Mục đánh giá một lúc, phát hiện những người đó củng không phải nhóm người ban nãy ở đây.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, xoay người đi vào trong Vạn Pháp Các.
Sau một lát, Thạch Mục từ Vạn Pháp Các rời khỏi.
Lúc này hắn đã có tổng số điểm Huyền Linh vượt qua năm mươi vạn.
Hắn không ở lại quảng trường nữa, bắt đầu bay về phía xa.
Lần này nhận được sự chỉ điểm của Thánh Chủ, những khó hiểu đã gặp trong lúc tu luyện hiện tại đã thông suốt gần như hoàn toàn, hắn cần trở về tìm hiểu hết thảy, chuẩn bị trùng kích cảnh giới Thánh giai.
Đồng thời, thân ngoại hóa thân của hắn cũng cần phải tiềm tu, tận dụng hết mọi khả năng tăng lên thực lực, trở thành đòn sát thủ của mình.
Thời gian cực nhanh, nháy mắt đã ba năm trôi qua.
Danh tiếng Thạch Mục nổi lên như cồn sau nhiệm vụ Đồ Ma Lệnh, dùng thành tích giết cả hai tên cường giả Thần Cảnh tộc Hắc Ma đè ép Triệu Tiển, đoạt được hạng nhất, sự việc lan truyền khắp cả Thanh Lan Thánh Địa, thậm chí giống như có người xúi giục, truyền lưu đến mấy phiên bản.
Nhưng sau đó, bởi vì Thạch Mục giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không xuất hiện trước mặt mọi người, hơn nữa những cao tầng trong tông môn đối với việc hắn đã làm đối đãi vô cùng cẩn trọng, dần dần, sự việc cũng lắng xuống, lực chú ý của những đệ tử chuyển sang phương diện khác.
Dù sao hiện tại ở Di Dương Tinh Vực, tình hình thực sự không hề yên ả.
Bởi vì không còn công địch như Hắc Ma tộc, mâu thuẫn giữa ba Đại Thánh Địa ngày càng leo thang sâu sắc, những khu vực giáp ranh xuất hiện xung động quy mô lớn nhỏ đều có, thậm chí càng ngày càng lan rộng.
Trong đó, mâu thuẫn giữa Thanh Lan Thánh Địa và Trục Vân Kiếm phái là kịch liệt nhất.
Tại vùng biên giới giữa Cự Kiếm Tinh và Tây Trì Tinh, một tinh cầu nhỏ lúc trước không thuộc hai Đại Thánh Địa cũng bị Vạn Kiếm Môn cưỡng ép chiếm đóng.
Thanh Lam Môn trên Tây Trì Tinh, tông môn phụ thuộc Thanh Lan Thánh Địa, bắt đầu bày mưu đặt kế, không ngừng công kích Vạn Kiếm Môn, giao phong với nhau trên dưới hàng chục lần, nhưng bởi vì thực lực tương đương, nên song phương đều có tổn thất, xuất hiện xu thế giằng co.
Những đệ từ ra ngoài lịch lãm của ba Đại Thánh Địa đương ở trên khu vực quản hạt của Thánh Địa khác liên tục bị vẫn lạc, tình thế Di Dương Tinh Vực ngày càng bất ổn, sóng ngầm ầm ầm rung chuyển, bắt đầu cuồn cuộn trào dâng, từng chút một lộ ra ngoài.
Đối với những chuyện đó, Thạch Mục hoàn toàn không quan tâm.
Hiện tại hắn cần phải bế quan, dốc hết tâm sức lĩnh ngộ.
Một ngày kia, tại mật thất trong động phủ, Thạch Mục đang ngồi khoanh chân, mí mắt hắn khẽ động rồi mở ra, thủy quang màu lam vận chuyển trên người dung nhập vào trong.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, đáy mắt hiện lên một tia suy tính.
Sau một lúc, hắn khẽ thở dài.
- Vẫn chưa được.
Hắc lắc đầu, đứng dậy, thong thả đi qua đi lại trong thạch thất.
Đột nhiên, lỗ tai hắn hơi rung lên, bước chân ngừng lại, ánh mắt xoay chuyển nhìn về phía cửa đá.
Ngay sau đó, thanh âm Tề Phong từ ngoài mật thất truyền vào trong:
- Bẩm Phủ chủ, Mã Lung tới chơi, nói là có chuyện quan trọng cần gặp ngài.
Thanh Mục suy nghĩ một lát, sau đó mới phân phó:
- Ta đã biết. Mời nàng ấy ngồi chờ ngoài sảnh, ta sẽ đi ra ngay.
- Vâng.
Tề Phong đáp một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi.
Thạch Mục sửa sang lại quần áo của mình, sau đó mở cửa thạch thất, đi xuyên qua nhà chính, trực tiếp đi đến tiền thính.
Vừa vào phòng, đã thấy Mã Lung cầm chén trà trong tay, đứng ở cạnh chiếc ghế dựa bằng gỗ tử đàn, khuôn mặt ẩn giấu vài phần hoảng sợ.
- Mã cô nương, từ lúc chia tay đến giờ vẫn không gặp vấn đề gì chứ?
Thần sắc Thạch Mục khẽ động, vừa đi vừa hỏi.
- Thạch đại ca...
Mã Lung vừa nghe thấy, vội vàng đặt chén trà xuống bàn, sau đó nhìn về phía Thạch Mục, bộ dáng muốn nói lại thôi.
- Sao, xảy ra chuyện gì rồi? Ngồi xuống rồi nói đi.
Thạch Mục đi đến chủ tọa, ngồi xuống hỏi.
- Mã Lung hổ thẹn với Thạch đại ca...
Mã Lung đột nhiên cúi người hành lễ, nói.
- Chẳng lẽ liên quan đến Thải Nhi?