- Chỉ là một võ giả Thiên Vị cảnh, dám ngăn cản ta và ngươi, đúng là không biết sống chết!
Địa Triết không giận, cười nói.
- Mặc kệ hắn, lửa giận trong bụng ta không có chỗ phát tiết, trước hết để ta giết hắn đã.
Xi Biệt vừa nói xong, thân thể vừa động, đã xông lên không trung.
- Cẩn thận đề phòng Minh La! Ta vừa mới truyền tin trở về, đợi bọn Tỳ Phù đến là tốt rồi.
Địa Triết nhìn thoáng qua quả trứng bảy màu phía dưới Minh La, căn dặn cẩn thận.
Xi Biệt giống như không nghe thấy lời Địa Triết, hắn vung hai tay lên, hai móng vuốt đen xuất hiện trên cánh tay, hào quang màu đỏ sậm thoáng hiện trên đó.
Hai mắt Thạch Mục híp lại, hào quang đen trắng xung quanh đôi cánh bỗng sáng ngời, tốc độ tăng vọt lần nữa.
Địa Triết trông thấy Thạch Mục không có vẻ sợ hãi, tốc độ bay không chỉ không giảm mà lại tăng lên gấp đôi, trong lòng đột nhiên có một chút bất an, vừa định nhắc nhở Xi Biệt, liền thấy trên người Thạch Mục kim quang sáng lên chói lọi, một bộ giáp vàng hiện lên, kim sắc lân phiến mọc ra khắp người, khí tức tăng lên gấp mấy lần.
- Đó là Chân Long Tỏa Kim Giáp! Tiểu tử này và Bạch Viên năm đó có quan hệ gì?
Địa Triết kinh ngạc thốt lên.
Xi Biệt thấy kim giáp trên người Thạch Mục, cũng cảm nhận được biến hóa khí tức của hắn, nhưng lúc này hắn không tránh né, muốn phát tiết hết tất cả lửa giận ứ đọng từ trước đến nay.
Hai tay Xi Biệt đưa lên trước người, cả người phát ra ma khí mãnh liệt, tụ tập trên cặp móng vuốt thành một vòng xoáy màu đen.
Vòng xoáy kia không ngừng xoay tròn, trở nên ngày càng ngưng thực, càng ngày càng sâu.
Bên trong vòng xoáy, hào quang đỏ thẫm sáng lên, giống như đóa hoa hồng màu máu nở ra bốn phía, nhuộm toàn bộ vòng xoáy thành huyết sắc.
- Tiểu tử, chịu chết đi!
Xi Biệt gầm lớn một tiếng, ma văn trên thân hiện ra, hai tay mở ra, mãnh liệt vung lên.
Vòng xoáy huyết sắc bùng nổ, giữa không trung ngày càng mở rộng ra, hóa thành một đầu lâu màu máu cao hơn trăm trượng, mang theo khí tức lành lạnh, miệng mở lớn như một bồn máu, muốn nuốt sống Thạch Mục.
Hai mắt Thạch Mục ngưng tụ kim quang, trông thấy bên trong cái miệng lớn đầu máu là một vòng xoáy huyết sắc xoay tròn nhanh chóng, truyền ra lực hút vô hình khổng lồ, làm hư không chung quanh xé nát thành từng kẽ nứt màu đen.
Hai cánh của hắn điên cuồng vỗ nhưng không tìm ra cách thoát khỏi lực hút này, cả người giống như lá cây trong gió, nhanh chóng bay đến gần huyết sắc khô lâu, cho đến khi bị nuốt vào.
Thấy tình cảnh đó, Minh La đang đứng trên mặt biển phía xa, gương mặt tức khắc nhăn chặt lai, có chút do dự.
- Còn tưởng là tiểu tử này có năng lực gì, không ngờ chết nhanh như vậy.
Địa Triết thấy thế cũng sững sờ, khẽ cười, nói.
Nhưng khi hắn vừa dứt lời, huyết sắc khô lâu đột nhiên sáng lên kim quang chói mắt, sau đó kim quang nhanh chóng biến lớn, ở giữa kim quang, thân ảnh Thạch Mục hiện lên rõ ràng.
Hiện giờ, hắn đang nắm chặt Như Ý Tấn Thiết Côn, tay còn lại cầm lấy vỏ côn màu vàng, một tiếng “bá” vang lên, rút chiếc côn ra.
Vạn tia kim quang trong nháy mắt bỗng nhiên bắn ra, chiếu rọi cả bầu trời đen kịt mây bằng vầng sáng vàng rực rỡ, một luồng khí tức to lức vô cùng lấy Thạch Mục làm trung tâm quét ra bốn phương tám hướng.
Địa Triết, Xi Biệt, thậm chí cả Minh La đứng cách đó không xa đều giật mình!
Đùng!
Huyết sắc khô lâu vỡ tan nát, mang theo tiếng nở rung trời, thân ảnh Thạch Mục bắn ra thật nhanh, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay phun ra nuốt vào kim mang, thân cột bỗng nhiên to lên gấp trăm lần, giống như trụ chống trời nện xuống Xi Biệt.
Thân thể Xi Biệt bị vạn tia kim quang bao vây bên trong, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên nỗi vô lực đã lâu không xuất hiện.
Thế nhưng hắn trước kia đã từng là tồn tại Thần cảnh, tuyệt đối không phải hạng người dễ buông xuôi, miệng phát ra tiếng gào thét cuồng loạn, ánh sáng đỏ trên cặp móng vuốt sáng hơn nữa, hắn mạnh mẽ vung lên, bắn ra hai cột sắc màu máu, nghênh đón Tấn Thiết Côn.
Ầm ầm!
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, hai cột sáng huyết sắc bị kim quang đè ép tan nát, văng ra vô số mảnh vụn.
Xu thế nghiền ép phát ra từ Như Ý Tấn Thiết Côn vẫn không giảm, trực tiếp đập mạnh vào người Xi Biệt, đánh hắn thành bột phấn, ngay cả ma hồn cũng vỡ vụn theo!
Phẩm giai Như Ý Tấn Thiết Côn tuy rằng không cao, nhưng được linh bảo vỏ côn Thiên Cực uẩn dưỡng nhiều năm, tuy rằng uy năng ẩn chứa bên trong nó chỉ có chút ít, nhưng cũng vượt xa pháp bảo cực phẩm bình thường.
Nếu Xi Biệt vẫn còn tu vi Thần Cảnh sơ kỳ, tất nhiên sẽ không sợ, nhưng hiện tại hắn đã bị Yên La cưỡng ép rút lấy ma nguyên, tu vi giảm mạnh, lại đối với tu vi Thiên Vị của Thạch Mục mà khinh địch, đương nhiên với một kích tấn công của hắn, chắn chắn không thể chống cự được.
Ở trên không, kim sắc quang mang thu lại, thân ảnh Thạch Mục hiện lên, tay hắn cầm Đồ Ma Lệnh, dò xét xung quanh rồi vung tay lên, thu lấy mảnh vụn ma hồn Xi Biệt vòa trong Đồ Ma Lệnh.
- Không... Không thể như vậy...
Địa Triết đã sớm xuất hiện trên không bờ biển, vẻ mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, thì thào lẩm bẩm.
Cách đó không xa, đôi mắt Minh La trợn trừng, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyền dần từ bất ngờ sang mừng rỡ, thì thầm nói:
- Ta đã biết trước, ân nhân của Bảo Hoa tỷ tỷ, là người khiến tỷ ấy tín nhiệm, sao có thể là người bình thược được?
Ban đầu bởi vì hắn là ân nhân của Yên La, nàng mới tỏ vẻ cung kính, nhưng hiện tại, bằng vào thực lực, hữu dụng hữu mưu của hắn, đáy lòng nàng đã triệt để bội phục.
Ngay lúc này, dị biến liền xuất hiện!
Cách Thạch Mục không xa, trên bầu trời Ma Giác Đảo, bỗng nhiên phát ra hơn trăm luồng quang mang bay đến bờ biển, sau đó dừng lại trên mặt đất, độn quang lúc này mới thu lại
Mười mấy tên tộc Cổ Man lực lưỡng cao hơn mười trượng, sau lưng những người này là hơn chục tên Hắc Ma tộc đang hung hăng bay đến.
Thạch Mục thất vậy, đồng tử co lại, trên mặt xuất hiện vẻ ngưng trọng nhưng không lộ ra chút e sợ nào, lặng yên đưa Như Ý Tấn Thiết Côn vào trong vỏ côn Thiên Cực.