Yên La khẽ vuốt cằm, không nói gì.
- Ta cần nhanh chóng xử lý xong việc mà Bảo Hoa Thánh Tổ vừa phân phó, các ngươi phải trông coi nơi đây cẩn thận, không được chủ quan!
Chuyên Vũ căn dặn thuộc hạ của mình.
- Vâng!
Những người kia nhất nhất cung kính nghe theo.
- Đi thôi!
Yên La phất tay, tế ra bạch sắc phi chu, Thạch Mục, Chuyên Vũ và Cưu Thập La nhanh chóng phóng lên thuyền, tức khắc bay đi.
Hào quang bạch sắc từ chiếc thuyền lóe lên, phi độn về phía xa xa, nháy mắt đã rời khỏi Hắc Diễm Tinh.
- Bảo Hoa đại nhân, ngài muốn đi đâu tiếp theo?
Chuyên Vũ hỏi.
- Đi tộc Ô La.
Yên La thản nhiên trả lời.
- Tộc Ô La...
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, thân ảnh Phùng Ly lập tức hiện lên trong đầu.
Trước đây, Phùng Ly cố ý ở lại Tang Mặc Tinh thuộc tộc Ô La, hiện giờ đã qua trăm năm, thương hải tang điền, không biết tình hình hắn lúc này ra sao.
Phi chu bạch sắc xuyên qua tầng tầng mây mù, bay thật nhanh trong tinh không, chưa đến vài ngày đã đến vị trí thế lục tộc Ô La trước kia.
Thiên Đình đã gần như toàn diệt tộc Ô La, từng tinh cầu bị bọn chúng hủy diệt không còn một mảnh, biến thành phế tinh, những ma khí tụ tập trong từng hành tinh đã khô cạn, chỉ còn lại đống hoang tàn.
Thạch Mục dùng thần thức thăm dò ngọc giản trên tay hắn, chính lá bản đồ Ô La Tinh Vực được Cưu Thập La mô tả chi tiết bên trong.
Hai mắt Yên La nhắm nghiền, hào quang bảy màu từ mi tâm sáng lên, tựa như đang cảm ứng vật gì đó.
Nàng chợt mở bừng mắt, chiếc thuyền màu trắng tức khắc đổi hướng, lướt nhanh về phía bên trái.
Bạch sắc phi chu bay cực nhanh, chẳng mấy chốc đã phi hành nửa ngày.
Gương mặt Thạch Mục hơi động, nhìn tinh cầu phía bên trái.
- Yên La, lần trước ta từng kể cho ngươi chuyện ta từng trôi giạt đến Tang Mặc Tinh, một người bạn của ta rất có thể ở đây, ngươi có thể dừng lại tại đây một chút được không?
Thạch Mục thương lượng với Yên La.
Viên tinh cầu phía bên trái chính là Tang Mặc Tinh.
Yên La liếc nhìn Thạch Mục, gật đầu thật nhẹ, tay áo phất lên đánh ra một đạo pháp quyết, bạch sắc phi chu lại thay đổi phương hướng, hạ xuống Tang Mặc Tinh.
Nửa canh giờ trôi qua, bốn người đã xuất hiện trên ngọn núi bên trong Tang Mặc Tinh, một trong những tinh cầu xưa kia của tộc Ô La.
Thạch Mục liên tục thay đổi sắc mặt, cả ngọn núi trước mắt đã sụp đổ hoàn toàn, khắp nơi đều có vết tích chiến đấu vô cùng kịch liệt, ngay cả một sinh vật còn sống cũng không còn.
- Nơi này đã bị tàn phá từ lâu.
Thạch Mục thu hồi ánh nhìn, thở dài.
- Tinh cầu này là một trong những tinh cầu kiên cố nhất tộc Ô La, nhưng mấy chục năm trước đã rơi vào tay giặc rồi.
Chuyên Vũ Ma Tôn kể lại chuyện cũ.
- Ngươi từng nói chiếc vòng trên cổ bạn ngươi có phong ấn thần hồn Chu Yếm, nhiều năm qua mà vẫn không bị Chu Yếm khống chế, tâm tính hắn kiên định không giống với người thường, rất có khả năng hắn còn sống.
Yên La liếc sang Thạch Mục, truyền âm an ủi hắn.
- Hy vọng là thế.
Thạch Mục gật đầu.
Nếu Phùng Ly không có ở đây, bốn người cũng không có việc gì ở lại tinh cầu bị tàn phá này, nhanh chóng rời khỏi.
Phi hành thêm hai ngày nữa, Yên La đánh ra một đạo pháp quyết, chiếc thuyền màu trắng hạ xuống một tinh cầu nhỏ.
Tia kinh ngạc lóe lên trong ánh mắt Thạch Mục, ma khí trên tinh cầu này vô cùng mỏng manh, ngay cả Lam Hải Tinh cũng không bằng, với hoàn cảnh thế này, rất hiếm có người tu luyện nguyện ý ở lại đây.
Thần thức hắn khuếch tán ra mấy trăm dặm trong phút chốc.
Trong phạm vi cảm ứng của hắn, không có một mống tu luyện giả, chỉ có một ít người phảm, chẳng lẽ Ma Tôn tộc Ô La ở đây?
- Chuyên Vũ, ngươi canh giữ chỗ này.
Yên La ra lệnh.
- Dạ!
Chuyện Vũ lập tức đáp ứng.
Yên La triệu hồi Thất Bảo Diệu Thụ, trong miệng lẩm bẩm, Thất Bảo Diệu Thụ bay đi, dừng lại trên đỉnh đầu nàng, hơi xoay tròn, tản mát ra thất thải hào quang.
Sau một lát, Thất Bảo Diệu Thụ dừng lại, chỉ ra một phương hướng.
Yên La ngay lập tức phi hành về phía đó.
Ba người Thạch Mục nhanh chóng đi vào trong một thành trì của phàm nhân.
Thạch Mục nhìn những người hối hả ngược xuôi, trong lòng bùi ngùi xúc động.
Trong một số tinh cầu có nồng độ ma khí đậm đặc tại Hắc Ma Tinh Vực, tuy rằng nhân tài xuất hiện từ lớp này đến lớp khác, khai sinh ra rất nhiều cường giả thực lực cực mạnh, nhưng rồi những tinh cầu đó cũng bị biến mất trong dòng sông lịch sử, trở thành một bãi phế tích, chỉ còn lại những tinh cầu mỏng manh ma khí thế này mới có thể có cơ may sống sót.
Những người phảm sống ở đây tuy tuổi thọ ngắn, nhưng có được một đời bình an.
Thiên đạo tuần hoàn, vật cực tất phản, thịnh cực tất suy, trước nay đều là thế.
Thân hình Yên La nhoáng lên, xuất hiện bên ngoài một cung điện trong thành.
Ở bên ngoài cung điện, không ít người phàm mang theo các loại gia súc như heo dê cùng vật cung phụng, xếp thành hàng cực dài, từng người từng người theo thứ tự đi vào trong.
Tốc độ di chuyển của ba người đã siêu việt tầm mắt phàm nhân, nên chẳng ai có khả năng phát hiện kẻ âm thầm xâm nhập.
Yên La nhìn tình hình bên ngoài điện, ánh mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ chẳng biết làm sao.
Thạch Mục cũng vô cùng tò mò nhìn quang cảnh trước mắt mình.
Những đồ cung phụng đều được nấu nướng tỉ mỉ mới mang đến đây, nghe những người này nói chuyện với nhau, dường như bọn họ đến đây để dâng tế phẩm cho một vị đại thần, khẩn cầu ngài phù hộ năm sau mưa thuận gió hòa.
Tâm niệm hắn vừa động, thần thức khuếch tán, tỏa ra bốn phía cung điện.
Thế nhưng mới vừa chạm vào điện thờ đã bị một sức mạnh vô hình đánh văng ra.
Thạch Mục biến sắc.
Yên La dẫn đầu đi vào điện, hai người Thạch Mục theo sát phía sau.
- Này, ba người la ai, đây là Thánh Điện của Minh La đại nhân, không được tự tiện tiến vào!
Một người đàn ông thân hình lực lưỡng nhanh chóng cản lại, quát to.
Thần niệm Thạch Mục khẽ động, luồng ánh sáng màu lanh hiện lên, vẻ mặt những phàm nhân xung quanh lập tức mờ mịt.
Ba người vượt qua những người này, tiếp tục tiến bước vào trong cung điện.
Ngược lại với sự hối hả tập nập của bên ngoài, phía trong cung điện không một bóng yên, vô cùng yên tĩnh.
Thạch Mục nhướng mày, Như Ý Tấn Thiết Côn xuất hiện trong tay, sát khí vô hình nhẹ nhàng tản ra.