Huyền Giới Chi Môn

Chương 846: Đồ Ma Lệnh (1)




Sau nửa ngày.

Thạch Mục đã sắp xếp tất cả sự vụ trong động phủ, sau đó mới rời đi.

Khi hắn đến bên ngoài đại điện Vạn Pháp Các, phát hiện ở đó đã có rất đầy kín người, không khí mang theo vài phần ồn ào, ầm ĩ.

Thạch Mục đi vào trong đại điện, sau khi quan sát một lúc, hòa vào đội ngũ xếp hàng.

Người ngồi phía sau chiếc bàn đăng ký cuối cùng, là một nam tử lạ mặt, thân hình hơi béo, trên mặt mang theo hắc văn, theo lời những người chung quanh đã nói qua, hắn biết vị này là một vạn năm đệ tử phụ trách nhiệm vụ đồ ma lần này, tu vi đã đạt đến Thánh giai sơ kỳ.

Đợi ước chừng một canh giờ, hắn từ hàng cuối cùng đã đi đến những hàng đầu.

Đầu của nam tử có hoa văn yêu tộc kia cũng không nâng lên, trực tiếp mở miệng hỏi:

- Tiếp nhận nhiệm vụ Đồ Ma Lệnh?

- Đúng vậy.

Thạch Mục trả lời xác nhận.

- Đây là lệnh bài Đồ Ma, nhớ cất kỹ. Những tên tộc Hắc Ma bị ngươi giết chết đều được ghi chép trong đó, là bằng chứng để ngươi đổi thưởng sau này.

Hắn văn yêu tộc nam tử thò tay đưa cho hắn một lệnh bài màu đen, gương mặt không đổi sắc nhắc nhở.

- Cảm ơn.

Thạch Mục đưa tay nhận lấy, vừa xoay người lại, đột nhiên nhướng mày, sau đó nhanh chóng giãn ra.

Tại cửa điện, một thanh niên mặc trường bào nguyệt sắc, khuôn mặt nho nhã, không ai khác, chính là Triệu Tiển.

Một đám đệ tử đương chen chúc đứng trong đại điện, vừa thấy người kia tiến đến đã lập tức im lặng, tự động lùi bước tránh đường, chủ động tạo một lối đi cho hắn.

Triệu Tiển xoay chuyển ánh mắt, trực tiếp bắt lấy thân ảnh Thạch Mục bên trong đội ngũ xếp hàng, sau đó đi tới.

Thạch Mục híp mắt lại, mắt đối mắt cùng hắn, không có ý né tránh.

Những người vây xem thỉnh thoảng đặt trên người Triệu Tiển và Thạch Mục, dường như thái độ của hai người này với đối phương vô cùng không tầm thường, vài người còn thấp giọng thảo luận.

- Thì ra là Triệu Tiển sư điệt, đến giao nhiệm vụ à?

Hắc văn yêu tộc nam tử kia vừa thấy Triệu Tiển đã tay bắt mặt mừng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng lúc trước.

Ẩn trong nụ cười cũng ngữ khí nói chuyện lại mang theo chút nịnh nọt, dù sao hắn ta cũng là một vạn năm đệ tử, tu vi Thánh giai sơ kỳ, có thể không cần phải khách khí với một tên nghì năm đệ tử như vậy.

Triệu Tiển không để ý đến hắn, nhìn Thạch Mục không dời mắt, tiện tay lấy ra lệnh bài màu đen đặt lên bàn.

- Một tên Thánh giai tộc Hắc Ma, mười bảy tên Thiên Vị hậu kỳ, Thiên Vị trung, sơ kỳ năm mươi mốt tên, tổng cộng được thưởng bốn vạn lẻ sáu trăm điểm Huyền Linh.

Hắc văn yêu tộc nam tử cao giọng công bố.

- Thánh... Thánh giai...

- Đừng quá ngạc nhiên, đây không phải lần đầu tiên, Triệu sư huynh đã sớm có tiền lệ rồi!

- Không hổ danh là Triệu Tiển sư huynh!

- Người kia dám đối mặt với Triệu sư huynh là ai, có lai lịch gì, sao lớn gan thế?

- Đó là Thạch Mục, mấy năm gần đây nổi lên trong đám nghìn năm đệ tử, thế nhưng nếu so với Triệu sư huynh thì...

- Ha ha, ta biết rõ tên này, chống đối Triệu sư huynh, chắc chắc là không thể chịu nổi đâu!

Trong Vạn Pháp Các vang lên vô số thanh âm, tán thưởng có, hâm mộ có, kính ngưỡng có, cũng có người dùng ánh mắt khác thường đánh giá Thạch Mục...

Thạch Mục xem như chẳng nghe thấy thanh âm chung quanh mình, thu hồi ánh nhìn, xoay người rời khỏi Vạn Pháp Các.

- Thạch Mục...

Ánh mắt Triệu Tiển lóe lên hàn quang, nhìn chăm chằm phương hướng Thạch Mục vừa rời khỏi, sát khí cuộn trào không thôi, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Sau khi Thạch Mục rời khỏi Vạn Pháp Các, trức tiếp cưỡi mây bay về điện truyền tống của tông môn, trong mắt lộ ra thần sắc suy tính sâu xa.

Trước đó hắn đã nghe Tề Phong nói Triệu Tiển cũng tham gia lần đồ ma này, hơn nữa thành tích vô cùng nổi bật, không ngờ lại tình cờ gặp hắn ở đây, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Người nọ đã biết mình tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, với tính cách của hắn, e rằng sẽ không bỏ qua mình, chẳng qua vì mình vẫn còn ở trong tông môn, người kia không thể làm bừa.

Xét theo tình huống trước mắt, Triệu Tiển chẳng hiểu vì nguyên nhân gì, vẫn không trực tiếp trắng trợn công khai chuyện hắn tu luyện môn công pháp này ra ngoài.

Vậy cũng tốt, như vậy cũng giúp hắn bớt lo lắng hơn đôi chút.

...

Nửa ngày sau, sau nhiều năm trôi qua, Thạch Mục lại trở về biên giới tinh vực, căn cứ của Thanh Lan Thánh Địa.

Thạch Mục nhìn hoàn cảnh chung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ, nội tâm chưa đầu xúc động.

Hắn đứng bên ngoài đại điện truyền tống, nhìn bao quát hất thảy toàn bộ điểm truyền tống, phát hiện tình hình hiện tại đã không còn giống như trước kia.

Bên ngoài căn cứ, hàng loạt pháo đài phòng ngự màu xám hết sức kiên cố cao hơn ba trượng được dựng lên nối dài liên tiếp, bao bọc căn cứ vào bên trong.

Mà ở khu vực bên trong dãy pháo đài nồi liền và những vách tường cao cao, có từng tòa đại điện màu đỏ mọc lên.

Ánh mắt Thạch Mục trông ra phía xa, bên ngoài pháo đài phòng ngự, hơn mười chiếc kim sắc chiến hạm chưa được sắp xếp đang lơ lửng bên trong hạm cảng, chính là Ngân Nguyệt Chiến Hạm.

Lát sau hắn thu hồi ánh nhìn của mình, tập trung cùng với những đệ tử khác, tiến về Tổng Vụ Điện tập hợp báo danh.

Vừa đi được nửa đường, hắn cảm thấy bên trong Đồ Ma Lệnh của mình truyền ra từng đợt chấn động linh lực.

Thạch Mục xoay cổ tay, lấy ra lệnh bài màu đen, liền thấy hào quang trên đó chớp động từng đợt, một hàng chữ nhỏ màu vàng nổi lên:

- Các đệ tử, nhanh chóng tập hợp tại Đồ Ma Điện.

Thạch Mục xem xong, thu lại lệnh bại, đi về phía pháo đài cao lớn nhất nằm ở giữa.

Trong đại điện hiện giờ rất đông người, sau đó vẫn có những người liên tiếp chạy đến tập hợp.

Ánh mắt Thạch Mục quét một vòng, lát sau bất ngờ phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Người đầu tiên hắn chú ý đến là kẻ đang đứng phía trước nhất trong Đồ Ma Điện, Triệu Tiển.

Lúc này, có một người đang đứng cạnh ha17n khom người cung kính bẩm báo điều gì đó.

Thạch Mục cũng có quen biết tên đó, chẳng ai khác ngoài tên nghìn năm đệ tử đã đoạt lấy linh địa của hắn, hơn nữa bị hắn đánh một trận, Quan Lực.

Phía sau hai người, là hai huynh muội Giang Lăng Phong và Giang Thủy Thủy cũng đang đứng đó.

Trăm năm không gặp lại, tu vi cả hai đều tiến bộ trông thấy, Giang Lăng Phong đã là Thiên Vị trung kỳ đỉnh phong, còn Giang Thủy Thủy đã tiến giai thành Thiên Vị sơ kỳ.

Ngay lúc Thạch Mục nhìn về phía họ, Giang Lăng Phong dường như cảm ứng được, cũng quay đầu nhìn lại, sau đó ngẩn ra, trong mắt ánh lên vài phần phức tạp.

Tầm mắt Thạch Mục dừng lại chốc lát, đã nhìn sang bên trái.