Thạch Mục nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt Quan Lực biến ảo, phất tay lấy ra khối ngọc bài màu xanh.
Thạch Mục phất tay thu hồi lệnh bài, mở miệng lần nữa:
- Những thứ này chưa đủ đâu, những năm này ngươi chiếm đoạn linh địa của ta, buôn bán lời không biết bao nhiêu linh thạch, nhổ hết ra toàn bộ cho ta!
Đáy mắt hắn tràn đầy trầm lãnh u ám.
Quan Lực vừa thấy ánh mắt Thạch Mục, cả người run rẩy, vội vàng vung tay lên, một đống cực phẩm linh thạch xuất hiện.
Thạch Mục quét mắt nhìn đám lịch thạch, nhẹ gật đầu, phất tay thu hồi, không để ý đến Quan Lực, thân hình nhoáng lên rồi bay đến đám người đang đứng gần đó.
- Đằng Cốc Sơn, Triệu Vũ! Hai ngươi nếu đã tới đây thì xuất hiện đi, giải quyết việc linh địa cho xong, tránh lãng phí thời gian.
Ánh mắt hắn dừng lại trên hai người nam tử diện mạo bất phàm.
Đằng Cốc Sơn, Triệu Vũ bị Thạch Mục điểm mặt, sắc mặt cương cứng.
Sau một lát, cả hai đều bay ra, tươi cường nịnh nọt, phất tay lấy ra mấy khối lệnh bài linh địa cùng một ít cực phẩm linh thạch.
- Thạch sư đệ không cần hiểu lầm, bọn ta bị người khác lung lạc, tuyệt đối không có ý định mạo phạm ngươi. Tu vi Thạch sư đệ cao thâm, không cần phải thi đấu, những linh địa và linh thạch này nguyện ý dâng lên cho Thạch sư đệ, mong ngươi vui lòng nhận cho.
Đuôi lông mày Thạch Mục nhấc lên, không nói thêm điều gì, phất tay thu lại hết, cả người hóa thành một vệt sáng màu lam bay về phía xa.
Trong hạp cốc, ngay lúc này tiếng bàn tán mới nổ ra, tràn đầy sợ hãi cùng thán phục.
- Không ngờ vừa qua trăm năm, thực lực của Thạch Mục lại có thể đáng sợ như vậy!
- Đúng, phòng chừng thực lực hắn đã không kém bất kỳ nghìn năm đệ tử nào!
- Xem ra thi đấu nghìn năm đệ tử tiếp theo sẽ vô cùng náo nhiệt!
Trong hạp cốc, mọi người thảo luận sôi nổi một lúc, sau đó tốp năm tốp ba giải tán.
Triệu Tiển vẫn lẳng lặng đứng đó, ánh mắt chớp động, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Những người đứng cạnh hắn thấy sắc mặt hắn chẳng có biểu tình gì, tất cả đều thức thời im miệng không nói.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Tiển cười lạnh, cả người lóe lên hào quang, bay đi mất.
Những người khác thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Tin tức Thạch Mục dùng một quyền đánh bại Quan Lực, khiến cho Đằng Cốc Sơn, Triệu Vũ nhận thua nhanh như gió truyền ra đám nghìn năm đệ tử, thanh danh Thạch Mục tức khắc truyền bá mạnh mẽ!
Chưa đến một ngày, những kẻ chiếm đoạn linh địa, linh điền Thạch Mục đã nhanh chóng trả lại, không chỉ thế còn dâng lên rất nhiều linh thạch, vượt xa thu hoạch từ linh điền.
Đối với những thứ này, Thạch Mục lười để ý, dù sao với thực lực của hắn, những đệ tử Thiên Vị bình thường căn bản không đáng nhắc đến, lần này hiển lộ phong mang sắc biến, mục đích cuối cùng chỉ là muốn tránh phiền phức không cần thiết.
Sau khi giao hết toàn bộ sự việc cho Tề Phong quản lý, hắn quay lại động phủ, tiến vào mật thất bế quan.
Tề Phong chợt nhìn xuống một đống lệnh bài linh địa trên tay, gương mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ, vội vàng triệu tập người hầu trước kia, thương lượng với bọn họ cách quản lý những lãnh địa mới.
Linh địa trong tay hắn khá nhiều, chỉ bấy nhiêu người như vậy chắc chắn không đủ, nhưng hiện tại đã có danh tiếng của Thạch Mục, những chuyện này đều trở thành vấn đề bé nhỏ không đáng kể, giải quyết hết sức dễ dàng.
Tề Phong suy tính một lúc, bay đi bắt tay giải quyết từng vấn đề.
Trong mật thất, Thạch Mục lật tay, lấy ra ngọc giản Cửu Chuyển Huyền Công, đặt lên trán, nhắm mắt bắt đầu nghiên cứu công pháp.
Thời gian thoi đưa, chớp mắt đã qua một tháng.
Thạch Mục chậm rãi mở mắt, khẽ thở ra một hơi dài.
Pháp quyết Cửu Chuyển Huyền Công từ tầng thứ năm đến tần thứ tám đã được hắn tìm hiểu đại khái một lần.
Giống như dự đoán của hắn trước kia, Cửu Chuyển Huyền Công tầng sáu là Kim lực, tầng bảy là Hỏa lực, tầng tám là Thủy lực.
Công pháp mỗi tầng vô cùng khó, yêu cầu rất khắt khe, tư chất và ngộ tính phải cực cao, ngoài ra phải có linh tài thuộc tính ngũ hành.
Trong Côn Luân Phế Khư, hắn lấy được Tức Thổ, miễn cưỡng đủ dùng cho hắn tu đến đại thành tầng năm, còn những tầng phía trên hắn vẫn không có chút manh mối nào.
Thạch Mục vừa nghĩ đến đó, không biết làm sao, lắc đầu.
Tài sản trên người hắn còn không đủ để mua công pháp tầng chín, nói chi đến việc hắn dư thừa linh thạch mua được linh tài ẩn chứa bản nguyên ngũ hành.
Mặc dù trước đó cướp được từ đám người Quan Lực mấy vạn cực phẩm linh thạch, nhưng đối với hắn thì con số này như muối bỏ biển, chẳng thể làm được việc gì.
Hắn suy nghĩ hồi lầu, tinh quang trong mắt sáng lên, trong lòng có quyết định.
Hắn hít sâu một hơi, vận chuyển công pháp, hoàng mang trên người phát ra.
Sau đó hắn vung tay, lấy ra một khối đầu người khá lớn màu vàng đất, nhìn thoáng qua giống như một khối đất bình thường, tuy nhiên lại tản ra dao động thuộc tính thổ, chính là Tức Thổ hắn lấy được trong Côn Lôn Phế Khư.
Hoàng mang trên người hắn bỗng chốc tỏa sáng rực rỡ, bao phủ lấy Tức Thổ.
Xuân qua đông đến, thời gian như nước chảy, nháy mắt đã qua hai mươi năm trôi qua.
Nơi đỉnh núi chỗ động phủ Thạch Mục, có một bóng người khoanh chân ngồi trên một khối nham thạch không nhúc nhích, chính là Thạch Mục.
Trong khoảnh khắc này, phía sau lưng hắn hiện ra hư ảnh vầng mặt trời cực lớn, ánh mặt trời trên không trung chiếu rọi xuống, từng tia từng tia kim quang hội tụ lại đây, dung nhập vào cơ thể hắn.
Thật lâu sau đó, Thạch Mục mở mắt, hai tia kim quang như hóa thành thực chất bắn ra.
Hắn ngửa cổ lên trời, thét dài một tiếng, mang theo cỗ khí thế khổng lồ bộc phát, tu vi bất ngờ đạt đến Thiên Vị đỉnh.
Tiếng thét của hắn kéo dài trò một khắc mới chậm rãi dừng lại, nét mặt đầy tươi cười.
Hai mươi năm khổ tu, nhờ vào Hấp Nhật Thức, cuối cùng cũng đã luyện thành Minh Thủy Quyết tầng chín, tu vi tất nhiên đạt đến đỉnh phong Thiên vị!