- Nơi này nguy cơ ẩn nấp ở khắp nơi. Bảo vệ...
Hắn còn chưa có nói xong, cảm thấy dưới thân đột nhiên truyền đến một trận sóng chấn động linh lực. Hắn còn không kịp né tránh, đã bị một ánh sáng bao vây lấy thân thể, lập tức biến mất.
Bản thân Tây Môn Tuyết cũng ở trong ánh sáng, trong miệng chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi. Sau đó nàng liền giống như Thạch Mục, biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Sau một lát, bên trong Bảo Nguyệt Cung, trên mặt đất được lát ngọc bích đột nhiên hiện ra từng đạo phù văn màu trắng. Sau khi ánh sáng chớp hiện một hồi, hai bóng người từ đó hiện ra. Đó lại chính là Thạch Mục và Tây Môn Tuyết.
Hai người mới vừa xuất hiện ở bên trong đại điện, liếc mắt liền trông thấy pho tượng bạch ngọc đứng lẳng lặng ở sâu trong đại điện, khiến nơi này trông rất sống động.
Tây Môn Tuyết cùng Thạch Mục đồng thời sửng sốt. Một người ngạc nhiên trước dung nhan tuyệt mỹ của bức tượng. Người còn lại ngạc nhiên bởi thân phận của bức tượng này.
- Yên La...
Trong miệng Thạch Mục thì thào nói.
Đúng lúc này, cách đó không xa trước người hắn truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Thạch Mục theo tiếng động nhìn qua, chỉ thấy Yên La toàn thân mặc cung trang màu xanh lam, tay áo phất phới từ một bên đại điện đi tới.
Nàng vừa thăng chức Thánh Giai, dung nhan vốn cực kỳ xinh đẹp, hiện tại càng trở nên kinh diễm động lòng người. Trong lúc giơ tay nhấc chân, đều có thể để lộ ra một khí chất xuất trần khiến lòng người rung động.
Mặc dù diện mạo của Tây Môn Tuyết cũng tuyệt mỹ vô cùng, nhưng lúc này so sánh với Yên La, nàng vẫn kém một bậc.
Loại chênh lệch này cũng không phải là chênh lệch trực tiếp đến từ chính cảm quan thị giác, lại khiến người ta có thể cảm nhận ra được rõ ràng.
- Yên La, nàng đã thành tựu Thánh Phôi?
Thạch Mục cảm ứng được lúc này trên người Yên La truyền tới khí tức Thánh Giai. Chân mày hắn giãn ra, mừng rỡ kêu lên.
Cường giả Thánh Giai!
Ngay từ đầu Tây Môn Tuyết chỉ chú ý tới dung nhan khuynh thế của Yên La, lại không cẩn thận cảm nhận khí tức trên người nàng. Sau khi nghe được Thạch Mục vừa nói như vậy, nàng mới nhất thời tỉnh táo lại. Trên mặt nàng nhất thời lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.
Môi nàng khẽ nhếch lên, vừa muốn mở miệng nói cái gì đó. Nhưng ngay lập tức, nàng cảm thấy toàn thân căng thẳng, thân thể không tự chủ được di chuyển.
Chỉ thấy một đạo ánh sáng trắng ôn hòa lại cường đại khác thường, từ trong ống tay áo Yên La bay lượn ra, quấn lấy Tây Môn Tuyết, liền chuyển dời nàng đến một góc đại điện khác.
Thạch Mục cảm thấy có chút kinh ngạc. Nhưng khi hắn nhìn thấy Yên La cũng không có ý định tổn thương tới Tây Môn Tuyết, chân mày hơi nhíu lại mới bắt đầu giãn ra.
Tây Môn Tuyết không rõ ý tưởng, còn muốn mở miệng hỏi thăm. Nàng liền thấy ánh mắt Yên La lạnh như băng phóng đến. Ngay sau đó nàng cảm nhận được một linh áp cường đại khó có thể ngăn cản.
Nhất thời toàn thân nàng run lên. Nàng chỉ cảm thấy trong nháy mắt mình có cảm giác bất lực, giống như rơi vào trong hầm băng. Vàng cũng không dám nói ra nửa câu một từ nào nữa.
Sau khi Yên La liếc mắt nhìn nàng một cái, liền thu hồi ánh mắt lại. Một tay nàng vung lên ở giữa không trung. Trong hư không liền có một ánh sáng bắt đầu khởi động. Một màn ánh sáng trong suốt từ trong không trung sinh, bao bọc lấy nàng cùng Thạch Mục vào bên trong.
Sau khi Thạch Mục liếc mắt nhìn lại Tây Môn Tuyết, liền xoay người nói chuyện với Yên La.
Bị ngăn cản ở phía ngoài của màn ánh sáng, mặc dù Tây Môn Tuyết có thể nhìn thấy được động tác của hai người, lại không nghe thấy lời hai người nói chuyện. Nhưng vừa nhìn, nàng liền biết quan hệ giữa hai người không cạn. Trong mắt nàng âm thầm lộ ra một thần sắc cô đơn.
Yên La thấy sắc mặt Thạch Mục khác thường, mở miệng nói:
- Ta trước đó đã sớm nói với ngươi, trong cơ thể nàng có một lực lượng không rõ, cho nên ta không tin tưởng nàng. Nể mặt ngươi, ta có thể không làm khó dễ nàng. Chỉ có điều cuộc nói chuyện tiếp theo của chúng ta, tuyệt đối không thể để cho nàng nghe được.
- Ta hiểu rõ.
Thạch Mục gật đầu nói.
Yên La đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên chân mày nhíu lại, liếc mắt quan sát Thạch Mục từ trên xuống dưới. Sau đó, nàng mở miệng hỏi:
- Có phải ngươi đã đi qua Tử Thúy Các hay không?
- Làm sao nàng biết?
Thạch Mục có chút kinh ngạc hỏi.
- Thiên Cơ Côn Sao ở trên người ngươi, lấy ra cho ta xem.
Yên La trực tiếp nói.
- Được.
Thạch Mục ngẩn ra. Nhưng dường như hắn chợt hiểu rõ cái gì, gật đầu, vung bàn tay lên. Như Ý Tấn Thiết Côn mang theo vỏ côn Thiên Cơ, cùng xuất hiện ở trong tay hắn.
Yên La đưa tay ra nhận lấy cả côn lẫn vỏ côn, đặt nó ở trước mắt cẩn thận đánh giá.
Ngón tay nàng vuốt nhẹ qua hoa văn được chạm rỗng ở trên vỏ côn, trong mắt lộ ra một tia thần sắc phức tạp.
Sau một lát, nàng lại đưa Tấn Thiết Côn trả lại cho Thạch Mục, mở miệng nói:
- Món đồ này có thể rơi vào trong tay của ngươi, cũng coi như thiên ý trong u minh an bài.
Thạch Mục nghe vậy, dường như có điều suy nghĩ gật đầu.
Từ tình huống trước mắt có thể thấy, Yên La rơi vào Tử Linh Giới trước mặt, chắc hẳn là chủ nhân Côn Lôn này, Bảo Hoa Tiên Tử trong miệng của đám người Công Thâu Tử và Phùng Ly.
Mình quỷ thần sai khiến nhận được tinh huyết của Bạch Viên. Lại thêm trước đó từ trong không gian Phiên Thiên Côn với định xong huyết khế, coi như là truyền nhân của hắn.
Thạch Mục tiếp nhận trường côn, thu nó vào, sau đó mở miệng nói:
- Đúng rồi, Tử Thúy Các một số gần như đã bị hủy. Cho nên ta nghĩ biện pháp mang Tử Thúy Lô ra ngoài. Chỉ là bếp lò này tổn hại nghiêm trọng, không biết còn có thể sử dụng hay không.
Dứt lời, trên tay hắn có ánh sáng lóe lên.
Coong.
Lò luyện khí màu tím kia xuất hiện ở trong đại điện.
Ánh mắt Yên La đảo qua ở trên Tử Thúy Lô. Nàng liếc mắt nhìn vào tổn thương ở phía trên thân lò kia, nhìn thấy mà giật mình.
Đúng lúc này, trong mắt của nàng đột nhiên lộ ra một tia bất ngờ. Đôi mắt đẹp lại nhẹ nhàng nhắm lại.
- Tử Thúy Lô này vốn thật sự bị phế bỏ, trở thành vô dụng.
Sau một lát, Yên La mở mắt nói.