- Nếu như không có trải qua những điều này, có thể, ta và nàng cũng sẽ không gặp nhau ở đây.
Thạch Mục nói.
- Ngươi nói không sai... Làm gì có được nhiều có thể như vậy. Đều đã là chuyện trước kia, không cần nhắc lại nữa.
Tây Môn Tuyết lắc đầu nói.
Nhìn bộ dạng Tây Môn Tuyết như vậy, nghe giọng nói nữ tử này trước sau như một dễ nghe giống như thiên âm, trong lòng Thạch Mục thoáng động, trên mặt lộ ra thần sắc không đành lòng.
- Tiếp theo, nàng có tính toán gì không?
Thạch Mục mở miệng hỏi.
- Chờ xong chuyện chỗ này, sau khi trở lại tông môn, ta chắc hẳn sẽ phải bế quan một thời gian. Mấy ngày nay trải qua tất cả những chuyện đó, đối với ta có trùng kích không nhỏ, khiến ta hiểu được sâu sắc, thực lực của ta chung quy vẫn quá nhỏ bé.
Tây Môn Tuyết nói.
Chân mày Thạch Mục nhíu chặt lại. Hắn do dự hết lần này đến lần khác, vẫn không nhịn được mở miệng nói:
- Không nói dối gì nàng. Nhiều năm trước ta vẫn luôn khó nhọc rèn luyện ở trên các tinh cầu, trong lúc đó đã khiến ta hiểu được không ít chuyện. Đại điển Thăng Tiên của Thông Thiên Tiên Giáo năm đó, cùng với rất nhiều chuyện sau này, có khả năng chẳng qua là một trong những âm mưu cực lớn. Ly Trần Tông chỉ là một đoạn trong âm mưu này mà thôi. Ta có dự cảm, tinh vực Di Dương nhất định sẽ càng lúc càng không ổn định. Cho nên ta hi vọng nàng có thể rời khỏi Ly Trần Tông.
Tây Môn Tuyết nghe ra được sự quan tâm của Thạch Mục, trên mặt lóe lên thần sắc vui mừng. Nhưng chân mày nàng lại hơi nhíu lại.
- Ở Ly Trần Tông nhiều năm, việc này ta thật ra cũng sớm phát giác. Nhưng ta đã lựa chọn con đường này, cũng vì điều này mà hy sinh rất nhiều. Ta đã không có biện pháp nào có thể dễ dàng quay đầu lại nữa. Chỉ có thể tiếp tục đi xuống. Huống hồ, rời khỏi Ly Trần Tông có thể an toàn sao? Ở trên thế giới tinh vực mênh mông này, chỉ có thực lực bản thân đủ cường đại, mới có thể chân chính khiến mình an toàn.
Trong mắt Tây Môn Tuyết lộ ra vẻ kiên nghị, lắc đầu nói.
Sau khi Thạch Mục nghe xong, miệng hơi mở ra, nhưng một hồi lâu cũng nói không ra lời.
...
Bảo Nguyệt Cung, bên trong động phủ Diệu Thụ.
bên trong động màu trắng, ánh sáng lập lòe. Khắp nơi đều là vòng xoáy bảy màu cuốn lên.
Một đạo cột ánh sáng bảy màu ngưng thành thực chất, từ trong hư không hạ xuống, chiếu vuông góc rót vào một nụ hoa cực lớn màu trắng trên thạch đài bên trong động, khiến toàn bộ nụ hoa phát ra ánh sáng cơ hồ trong suốt.
Một con rối thân người mặc giáp trụ màu vàng che thân, tay chống đại kiếm màu vàng, tấm lá chắn hình tròn ngăn cản ở trước người, lẳng lặng bảo vệ ở một bên của bãi đá.
Đúng lúc này, cột ánh sáng bảy màu kia ầm ầm chấn động. Từ phía lên hiện ra từng phù văn màu vàng, quấn dọc theo cột ánh sáng, trực tiếp rót vào trong nụ hoa.
- Oong.
Một tiếng động khẽ vàng lên.
Ánh sáng bảy màu trên nụ hoa màu trắng chợt chói lòa. Từng tầng cánh hoa cực lớn chậm rãi nở ra.
Kèm theo cánh hoa mở ra, một bóng hình xinh đẹp từ đó hiện ra.
Chỉ thấy lúc này toàn thân Yên La mặc cung trang màu lam nhạt, sợi tóc nhẹ bay. Đôi mi thanh tú giống như vẽ, đôi mắt sáng như sao. Ánh mắt yên tĩnh nhìn đóa hóa lớn màu tắng ở dưới chân.
Trong tay nàng cầm nhánh cây bảy màu, khí tức toàn thân bị che giấu không phát ra. Nàng có một vẻ trang nghiêm thần thánh tự nhiên sinh ra.
Ở bên cạnh thân nàng có một đạo ánh sáng trắng ôn hòa sáng lên. Đó là một nữ hài nhi nhỏ bé mập mạp cao chừng một tấc. Gương mặt nữ hài mười phần tương tự với Yên La. Trên thân phát ra ánh sáng. Thắt lưng lại có một vòng cánh hoa màu trắng quấn quanh. Thoạt nhìn rất là khả ái.
Hai mắt Yên La dừng ở Thánh Phôi vừa ngưng tụ thành. Tay phải làm trạng thái Niêm Hoa Chỉ nhẹ nhàng nâng lên. Thân hình đứa trẻ sơ sinh này liền linh động vòng quanh đầu ngón tay của nàng bay một vòng, dừng ở trên đầu ngón tay của nàng.
Một lát sau, nữ hài nhi kia giống như có chút buồn ngủ, ngây thơ ngáp một cái. Nữ hài từ trên tay Yên La bay lên, trực tiếp bay về phía trán của Yên La.
Chỉ thấy linh văn hình đóa hoa sen ở trên trán Yên La lóe lên ánh sáng màu đen. Nữ hài nhi kia liền biến mất ở trong đó.
Nữ hài nhi vừa vào, khí tức toàn thân Yên La lập tức bạo phát ra. Một sóng khí vô hình thoáng cái lan ra bốn phía xung quanh. khí thế cường giả Thánh Giai nhất thời lộ rõ không bỏ sót.
Yên La đứng dậy. Ánh sáng màu trắng lập lòe ở dưới thân nàng dần dần hư hóa, cho đến khi biến mất không thấy nữa.
Ánh mắt nàng đảo qua nhánh cây bảy màu trong tay, trên mặt lộ ra thần sắc dường như có điều suy nghĩ. Sau đó nàng liền nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Sau khi hai mắt Yên La nhắm lại, thần thức phóng tới trên nhánh cây bảy màu. Trong đầu lại bắt đầu hiện ra từng mảng lớn kiến trúc cung điện, núi sông nối liền.
Những quang cảnh này không phải nơi nào khác, chính là một phần khu vực đất thánh cũ Côn Lôn này.
Sau một lát, Yên La mở hai mắt ra, tự lẩm bẩm:
- Cầm lại Thất Bảo Diệu Thụ, chắc hẳn có thể khống chế một phần khu vực.
Sau đó, trong tay nàng lại hiện ra hào quang bảy màu, ở trong hư không liên tiếp điểm.
...
Trong một tòa kiến trúc vòng tròn nào đó bên trong đất thánh cũ vây.
- Không nghĩ tới những năm qua, ngươi không ngờ từng trải nhiều chuyện như vậy, còn bái nhập thánh địa Thanh Lan.
Su khi Thạch Mục nói sưo qua một vài chuyện mình trải qua từ khi rời khỏi Lam Hải Tinh, dẫn tới Tây Môn Tuyết lại bùi ngùi xúc động một hòi.
- Hiện tại còn cách thời gian đất thánh cũ đóng lại có chút ngày. Tiếp theo nàng dự định làm thế nào?
Thạch Mục hỏi.
Tây Môn Tuyết sửa lại một sợi tóc mai bên tai một chút, nói:
- Ta không dự định tiếp tục tiến sâu xuống. Lấy thực lực của ta hiện nay, một thân một mình không có cách nào ứng phó được cấm chế và con rối bên trong. Ta định sau khi tìm được đường cũ sau, liền bắt đầu quay trở về. Khu vực bên ngoài sẽ tương đối an toàn hơn một chút.
- Như vậy cũng tốt.
Thạch Mục gật đầu nói.
- Vậy chúng ta từ biệt tại đây.
Tây Môn Tuyết không lại vái chào nữa. Nàng nhìn về phía Thạch Mục khom người, nói.
Thạch Mục thoáng do dự một chút, mở miệng nói: