Huyền Giới Chi Môn

Chương 772: Linh văn bảy màu (1)




Cùng lúc đó, trước cửa điện phỉ thúy cao hơn chín trượng ở nơi nào đó trong Côn Luân phế tích có một bức ngọc bích trắng dài chừng ba trượng.

Trên ngọc bích có chín con chân long vô cùng sống động, đầu đuôi nối nhau hoặc quấn quanh lẫn nhau, hoặc là cùng chơi đùa ngọc, chiếm giữ trên tường ngọc, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Đúng lúc này, trên cửu long ngọc bích đột nhiên xuất hiện từng vòng phù văn hình tròn, tỏa ra hào quang sáng ngời, bóng người Thạch Mục dần dần hiện ra.

Thạch Mục vừa hạ xuống đất liền phất tay lấy ra Thanh Minh kiếm che ở trước người, tiện đà quét mắt nhìn xung quanh.

Giờ khắc này Yên La không ở bên cạnh hắn, chính hắn cũng không biết mình bị truyền tống tới nơi nào, mà ở trước mắt hắn chỉ có cửa cung điện phỉ thúy cao lớn kia.

Hai cửa thanh ngọc thạch môn to lớn của Phỉ Thúy môn điện vẫn còn hoàn hảo không chút tổn tại, tấm biển bạch ngọc treo ở trên rơi xuống bậc thang trước cửa điện.

Từ trên tấm biển bị chia năm xẻ bảy kia Thạch Mục biết được nơi này gọi là Thanh Ly cung.

Bên trái môn điện bị một bức tường cao bằng đá trắng che kín, phía bên phải là một con đường đá xanh rộng chừng ba trượng, kẹp ở giữa hai bức tường đá trắng, thông tới trước cửa điện.

Thạch Mục đứng trước cửa điện, nhìn về phía bên phải con đường đá, chỉ thấy tới cuối đường được trúc đep che phủ, không nhìn rõ tình hình cụ thể, cũng không phân biệt được vị trí vừa rồi cách Thúy Hoàn cung bao xa.

Thạch Mục lấy lại bình tĩnh, thu Thanh Minh kiếm lại, nhắm hai mắt, cố gắng thông qua thần hồn liên hệ Yên La nhưng sau khi thử một lần lại phát hiện không thực hiện được.

Chẳng biết vì sao thần hồn liên hệ giữa hai người tuy rằng vẫn còn nhưng lại chịu sự cách trở nào đó, không cách nào câu thông.

Đúng lúc này, Thạch Mục đột nhiên cảm thấy từ phía sau có sóng linh lực truyền tới.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cửu long ngọc bích phù văn còn đang chậm rãi chuyển động, tỏa ra ánh sáng, dường như đang còn có người từ bên trong truyền tống tới.

Thạch Mục khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn lướt qua cuối Phỉ Thúy môn điện, cuối cùng vẫn nhanh chân, dọc theo con đường bên phải.

ĐI ước chừng ba mươi trượng, con đường đá kia tiến vào trong một rừng trúc đen.

Thạch Mục nhìn vào sâu trong rừng trúc, chỉ thấy bên trong ngoại trừ trúc đen mọc rậm rạp thì không còn thứ gì khác.

Nhấc chân lên định tiến vào thì nơi ngực đột nhiên truyền ra cảm giác như bị bỏng.

Hắn lập tức kéo vạt áo ra, cúi đầu nhìn thì phát hiện ở ngực có một bông sen bảy màu đang không ngừng lập lòe.

Nhìn lại linh văn bảy màu Yên La lưu ở ngực, Thạch Mục như nghĩ tới chuyện gì, hơi nhướng mày, trong mắt ngưng tu bắn ra hai đạo kim quang.

Thần thông linh mục vừa phát động, Thạch Mục liền nhìn thấy trong rừng trúc đen phía trước có bày một trận pháp cấm chế chừng mười trượng, che kín con đường phía trước, lúc nãy chỉ cần hắn bước thêm một bước thì sẽ rơi vào bên trong.

Trận pháp này không chỉ phạm vi to lớn hơn nữa phù văn bên trên còn vô cùng phức tạp, uy lực tuyệt luân, vừa nhìn đã biết.

Thái dương Thạch Mục chảy xuống mấy giọt mồ hôi lạnh, lập tức lui xuống.

Nếu không phải Yên La lưu lại đạo linh văn bảy màu này nhắc nhở, hiện giờ cho dù hắn không chết cũng nhất định bị thương nặng.

Ánh mắt Thạch Mục nhìn về phía Cửu Long ngọc bích, thấy đám người Triệu Tiễn chưa truyền tống ra, lập tức bước nhanh, trở lại trước Thanh Ly cung.

Một bước vượt qua hai ba bậc, hắn đưa tay đẩy một cái, cửa đá ngọc xanh mở ra, lộ ra hình dáng bên trong đình viện.

Chỉ thấy diện tích bên trong Thanh Ly cung vô cùng rộng lớn, địa hình chạp trùng.

Ở phía trước đình viện là một hoa viên rộng lớn, bên trong có một dòng sông trong suốt uốn lượn chảy vào một bể nước hình bầu dục, bên trên có một cây cầu gỗ xanh vắt qua.

Phía sau cây cầu là một bãi cỏ xanh tươi, địa hình phía sau bắt đầu cao lên, từng vùng trúc tùng bách xanh phân bố khắp nơi, từng lâu đài tàn tạ thấp thoáng ở giữa.

Thạch Mục đảo mắt nhìn khắp nơi, sau khi xác nhận không có cấm chế, cất bước đi vào.

Nhưng mà vừa mới đi vào, bên trên cây cầu tỏa ra hào quang, mười mấy giáp sĩ phỉ thúy từ bên trong xông ra.

Mười mấy giáp sĩ phỉ thúy kia hai mắt sáng ngời, đầu xoay một cái, binh khí trong tay vung lên, xông vọt về phía hắn.

Sau khi cảm nhận được khí tức trên người những giáp sĩ phỉ thúy này, lông mày Thạch Mục nhíu chặt lại, tất cả bọn chúng đều đạt tới Thiên Vị sơ kỳ.

Đúng lúc này, ở cửa điện xuất hiện vài luồng khí tức.

Trong lòng Thạch Mục khẽ động, khí tức này hắn rất quen thuộc, chính là Triệu Tiễn.

Giờ khắc này hắn đang dẫn theo bốn người còn lại đuổi tới đây.

Trước có khôi lỗi, sau có truy binh, trong lòng Thạch Mục không khỏi xuất hiện cảm giác cay đắng.

Đang nghĩ vậy thì mấy thanh binh khí phỉ thúy đã chém tới.

Thạch Mục không do dự nữa, trên người tỏa ra ánh sáng trắng đen, song quyền nắm chặt, định xông về phía trước.

Nhưng đúng vào lúc này, ở ngực hắn truyền ra cảm giác nóng bỏng, một luồng hào quang bảy màu xuyên thấu qua đạo bào, bắn ra.

Két một tiếng.

Những thanh trường thương đoản kiếm đang đánh tới đều dừng lại trên đỉnh đầu hắn, tất cả phỉ thúy giáp sĩ đều ngừng động tác lại.

Chỉ chốc lát sau, tất cả binh khí trên đỉnh đầu Thạch Mục đều được thu về.

Đầu tiên Thạch Mục ngẩn ra, sau đó hiểu ra chuyện gì, thở phào một hơi, tản ánh sáng trắng đen trên người đi, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Đúng lúc này trong không khí vang lên tiếng kêu, mấy quả cầu nóng rực từ ngoài cửa bay vào, đánh tới chỗ Thạch Mục.

Mũi chân Thạch Mục điểm một cái, lăng không nhảy lên tránh thoát, thân hình vừa hạ xuống, đứng trên cây cầu gỗ kia.