Xuyên qua cửa lớn, Thạch Mục nhìn thấy đình viện Thúy Hoàn cung khắp nơi vừa bộn, khung cảnh đẹp đẽ bị phá hoại, giả sơn thủy cảnh bị phá vỡ, bàn ghế đã điêu khắc tinh xảo nằm khắp nơi, hoang tàn không thể tả.
Thiên điện hai bên đã chỉ còn lại phế tích, chỉ còn hai bức tường lẳng lặng đứng, trên cửa có đồ án bát quái to chừng hai ba trượng là vẫn còn nguyên viện, có tính hoàn chỉnh tương đối với chủ điện ở đối diện, có thể nhìn ra vài phần diện mạo khi nguyên vẹn.
- Côn Luân này không biết năm đó rốt cục đã trải qua chuyện gì mới trở thành như này.
Thạch Mục khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm.
Một đường đi tới, cảnh tượng đổ nát hoang tàn.
Nhưng chỉ cần dựa vào cảnh tượng hoang tàn này cũng đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng phồn hoa của Côn Luân năm đó.
- Yên La, trước đây ngươi nói nhất định phải tới nơi này, rốt cục là vì gì?
Thạch Mục thấy Yên La đứng ngây người trước cửa đình viện, mở miệng hỏi.
- Ta chỉ biết là ta nhất định phải tới nơi này. Tin rằng ở đây ta sẽ tìm được đáp án mình cần.
Ánh mắt Yên La lập lòe, sâu xa nói.
- Còn cấm chế Bành Nhạc đặt trong cơ thể chúng ta, ngươi có nghiên cứu ra điều gì không?
Thạch Mục hỏi.
- Bằng vào tình hình trước mắt của ta, vẫn không có cách nào giải trừ hoàn toàn cấm chế này. Có điều ở đây hắn cũng không thể thúc dục cấm chế phát tác.
Yên La trả lời.
- Ta cũng không cho rằng chúng ta tìm được thứ hắn muốn, hắn sẽ thực sự tha cho chúng ta... Đúng rồi, hắn có nhắc tới Bảo Nguyệt cung, ngươi có biết ở nơi nào?
Lông mày Thạch Mục cau lại, hỏi.
- Cái tên này có chút quen tai... Hẳn là ở trong khu vực sâu hơn, được rồi, đi thôi.
Yên La nói xong, nhấc chân tiến vào đình viện.
Kết quả hai người vừa đi tới tòa giả sơn bị lật đổ, Yên La đột nhiên nhướng mày nói:
- Vừa có người tới nơi này, cấm chế vừa bị phá hỏng.
Thạch Mục cả kinh trong lòng, định mở miệng nói gì đó.
Nhưng đúng lúc này có chuyện bất ngờ xảy ra.
Ánh sáng bốn phía lóe lên, mấy tên đệ tử Thanh Lan Thánh địa hiện ra.
Kẽo kẹt một tiếng.
Cửa lớn chủ điện mở ra, có ba bóng người đi ra.
Người cầm đầu mặc trường bào màu xanh, khuôn mặt nho nhã, chính là Triệu Tiễn.
Hai người phía sau hắn một người thân hình cao gầy, một người có chút mập mạp, đều là võ giả Thiên Vị hậu kỳ.
Một tên đệ tử Thanh Lan Thánh địa vây ở bên trái Thạch Mục đi tới trước người Triệu Tiễn, quay đầu chỉ vào hai người Thạch Mục, khom người nói:
- Triệu sư huynh, chính là hai người này.
- Các ngươi muốn làm gì?
Trong tay Thạch Mục lóe lên ánh sáng tím, Phá Lôi kiếm hiện ra trong tay, lạnh lùng nói.
Yên La không nói gì, nhưng chẳng biết từ khi nào đã lấy Tử Sa thứ ra.
- Ha ha, hai vị đạo hữu Ly Trần tông không cần sốt sắng như vậy. Tại hạ là Triệu Tiễn, là đệ tử thân truyền của Lục Thăng chân nhân Thanh Lan Thánh địa, có lễ!
Triệu Tiễn mỉm cười, ôm quyền với hai người Thạch Mục.
- Triệu đạo hữu thân là đệ tử thân truyền của Thanh Lan thánh chủ, dẫn nhiều người như vậy vây quanh chúng ta chẳng lẽ là muốn bắt nạt Ly Trần tông không có ai sao?
Lông mày tím trên mặt Thạch Mục nhướng lên, nói.
- Lúc trước nghe nói hai vị có thể tránh khỏi tất cả cấm chế và khôi lỗi trên đường, ta còn có chút không tin. Nhưng bât giờ nhìn hai vị không hề tổn hao chút gì đứng ở đây, ta không thể không tin rồi.
Triệu Tiễn thản nhiên nói.
- Chỉ là vận may mà thôi. Ta nghĩ Triệu đạo hữu ngăn cản hai chúng ta hẳn không chỉ là muốn nói chuyện phiếm chứ? Có chuyện gì cứ nói.
Thạch Mục nói.
- Kỳ thực không có chuyện gì, chỉ là chúng ta muốn đi một nơi, làm phiền hai vị dẫn đường mà thôi.
Triệu Tiễn trả lời.
- Triệu đạo hữu nói đùa, hai người chúng ta cũng là lần đầu tiến vào Côn Luân thánh khư, làm sao có thể biết đường?
Thạch Mục khẽ cười nói.
- Nơi tại hạ muốn đi gọi là Bảo Nguyệt cung, nếu hai vị đồng ý dẫn đường, sau khi thành công tất có thâm tạ.
Triệu Tiễn tiếp tục nói.
- Các hạ muốn đi chỗ nào thì tự mình tìm đi.
Thạch Mục nghe được mấy chữ Bảo Nguyệt cung thì trong lòng giật mình, nhưng ngoài miệng trực tiếp từ chối.
- Nếu hai vị rượu mời không uống, thích uống rượu phạt vậy chớ trách Triệu mỗ.
Trong mắt Triệu Tiễn lóe lên một tia sắc bén, từ tốn nói.
Vừa dứt lời, trước mắt lóe lên một tia sáng tím, một thanh trường kiếm tử điện quấn quanh như một con điện xà đâm tới.
Sắc mặt Triệu Tiễn không hề thay đổi, lòng bàn tay lóe lên ánh sáng, một cây đại kích màu bạc xuất hiện, chặn lại.
Choeng một tiếng, trường kiếm màu tím bị đánh bay ra.
Ánh mắt Thạch Mục quét qua, thanh đại kích màu bạc trong tay Triệu Tiễn bảo quang rực rỡ, khi vung lên có nguyên khí gợn sóng cộng hưởng theo, hiển nhiên là một món pháp bảo cấp bậc không thấp.
Trong thời gian suy nghĩ, động tác không hề dừng lại, mũi kiếm quét ngang, chém về phía cổ Triệu Tiễn.