Thạch Mục ngẩn ra, lập tức nghĩ tới chuyện gì, hỏi.
- Cụ thể vì sao hiện giờ ta không có cách nào trả lời ngươi, chỉ là sau khi ta bước vào đây trong lòng sinh ra dự cảm. Có điều ngươi muốn tru diệt thiên đình vạn tiên, vạn tiên sao có thể dung ngươi?
Yên La lạnh lẽo nói.
Thạch Mục há miệng, sau đó lắc lắc đầu.
Lại nói cho đến hiện giờ hắn cũng chỉ có một khái niệm mơ hồ về Thiên đình và vạn điên, hắn chỉ biết thiên đình hẳn là nằm ở tiên giới, có một loại thâm cừu đại hận nào đó với Bạch Viên lão tổ truyền thừa công pháp cho mình.
- Tiên giới... Côn Luân được gọi là phế tích tiên giới chẳng lẽ là có quan hệ với Thiên đình?
Thạch Mục đột nhiên nghĩ tới điều gì.
- Không biết.
Yên La trả lời.
Thạch Mục cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn cửa vào vườn thuốc cách đó không xa, hai pho tượng to lớn kia đã sớm trở lại vị trí ban đầu, giống như chưa từng cử động.
- Lại nói khôi lỗi nơi này sao đối với ngươi lại như vậy?
Thạch Mục hỏi.
- Cụ thể ta cũng không nói rõ được, chỉ có một loại trực giác nói với ta là chúng sẽ không công kích ta.
Yên La nói xong, đi về phía vườn thuốc khác.
- Ta nghĩ trước khi ngươi tới Tử Linh giới đã từng tới nơi này.
Thạch Mục hỏi.
- Có lẽ vậy.
Yên La vẫn chưa xoay người, sâu xa nói.
Trong mấy ngày tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của Yên La, hai người tìm kiếm trên mấy ngọn núi, tìm ra hơn mười vườn thuốc to nhỏ không giống nhau.
Cũng giống như trước, Yên La có thể dễ dàng mở ra những cấm chế trên núi, mà đám khôi lỗi thủ hộ ở cửa vườn thuốc đối với Yên La mà nói thì như không hề tồn tại.
Tuy rằng cũng không phải mỗi vườn thuốc đều có thể tìm được Vạn niên căn hay Tức thổ, có điều trong một số vườn thuốc có một số loại linh thảo quý hiếm.
Những thứ này dường như Yên La đều không cần, đưa tất cả cho Thạch Mục, điều này khiến mấy ngày tiếp theo hắn thu được bảy tạm cây Vạn niên căn cùng mười mấy cục Tức thổ, thêm cả không ít linh thảo niên đại ngàn năm.
Cứ như vậy, hắn đã có thể nắm chắc tu luyện Cửu Chuyển huyền công chuyển thứ tư tới cảnh giới đại thành, thậm chí là hoàn toàn tu luyện chuyển thứ năm.
Nhưng theo thời gian dần thôi qua, trên núi dần xuất hiện những đội ngũ khác, cũng tìm ra một vài vườn thuốc, khôi lỗi thủ hộ bị đánh tan.
Hiển nhiên đi tới những ngọn núi này không phải chỉ có một đường.
Bây giờ tiến vào thánh khư chưa đầy mười ngày, lại thêm trong những đội ngũ này không có bộ tộc Hắc Ma, hai người Thạch Mục khi gặp những đội ngũ khác, hai bên tuy trong lòng đề phòng nhau nhưng tạm thời cũng không xảy ra mâu thuẫn.
Mục đích bây giờ của Thạch Mục cơ bản đã đạt được, theo đề nghị của hắn, Yên La theo đường cũ dẫn hắn trở về con đường uốn khúc.
Hai ngày sau, hai người rời khỏi con đường uốn khúc kia, đi vòng qua một ao sen to mấy trăm trượng, đi tới một hành lang tròn.
Từ nơi này có thể nhìn thấy kiến trúc cung điện lầu các dày đặc phía trước.
Trước những cung điện này có một cổng chào to lớn bằng ngọc trắng, bên trên có hai chữ Thiên Dong.
Độ tàn phá của những cung điện lầu các nơi này nghiêm trọng hơn so với những chỗ thấy khi trước, khắp nơi có thể nhìn thấy tường đổ, nóc sụp.
Giữa hành lang này và những lầu các được ngăn cách bởi một kênh đào hình tròn bảo vệ thành, rộng chừng một trượng, nước sông sâu thẳm, nhìn không thấy đáy.
Mà trên sông đào bảo vệ thành có chín cây cầu đá như chín cong rồng trắng, nối liền khu cung điện và khu hành lang vòng tròn bên ngoài.
Yên La khẽ vuốt lan can hành lang hình tròn, ánh mắt nhìn về khu phế tích phía xa xa, trong mắt tràn ngập vẻ hồi ức.
- Có phải là nhớ ra chuyện gì?
Thạch Mục nhìn Yên La, hỏi.
Yên La nghe vậy, khẽ lắc đầu nhưng hình như trong mắt có phần u ám.
- Đi thooi.
Thạch Mục thấy vậy, cũng không hỏi thêm nữa.
Dưới sự dẫn đường của Yên La, hai người đi tới cầu đá thứ ba từ bên phải sang.
Nhưng hai người vừa đi qua cầu đá, phía trên hành lang vòng tròn phía sau đột nhiên có một bóng người lóe lên, nhìn theo phương hướng hai người rời đi một lúc, nhanh chân bước theo.
Bên trong khu cung điện lầu các này hiển nhiên đã có người đến, lưu lại không ít dấu vết chiến đấu cùng với mảnh vỡ khôi lỗi.
Chính vì vậy, Thạch Mục và Yên La vì tránh phiền phức không cần thiết, tốc độ tiến lên cũng giảm bớt không ít.
Yên La có cảm giác quen thuộc không nói thành lời ở nơi này, có thể phát hiện ra nhiều cấm chế mà thần thông linh mục của Thạch Mục cũng không thể phát hiện ra, cũng tìm được một số mảnh vỡ pháp bảo lưu lại sau chiến đấu.
Những mảnh vỡ pháp bảo này tuy không thể sử dụng nhưng không thứ nào không phải tài luyện luyện khí bên ngoài hiếm thấy.
Hai ngày sau, hai người đi qua một vườn trúc, tới trong một nhã uyển.
Nhã uyển này độc lập với quần thể kiến trúc cung điện khác, tổng tộng có bốn tòa đại điện xung quanh, tạo thành một vùng độc lập.
Ở phía ngoài cùng là cửa điện cao lớn, chóp mái đã sụp xuống một nử, tấm biển to lớn nghiêng xuống một bên, nhìn như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
- Thúy Hoàn cung.
Thạch Mục nhìn chữ trên tấm biển, miệng lẩm bẩm.