Huyền Giới Chi Môn

Chương 720: Leo tháp (1)




Khung cảnh trước mắt Thạch Mục quay cuồng, sau đó trở nên sáng ngời.

Đập vào mắt là cuồng phong gào thét, cát vàng đầy trời.

Thạch Mục khẽ nhíu mày, bây giờ hắn đang xuất hiện trên một hoang mạc rộng lớn, xung quanh là cát vàng mênh mông, gió thổi cát bay, che kín bầu trời.

- Hóa ra tầng thứ hai có dáng vẻ như vầy.

Thạch Mục nhìn xung quanh, trong miệng lẩm bẩm một câu.

Chỉ hơi trầm ngâm một chút, Phá Lôi kiếm trong tay lóe lên, cả người hóa thành một tia chớp bay về phía trước.

Chưa bay được bao xa, một tay hắn giương lên, trong tay bắn ra một tia sét, lóe lên bắn vào một cồn cát chừng mấy trượng.

Ầm ầm một tiếng!

Cồn cát nổ tung, cát vàng bắn khắp nơi, ba con huyễn thú Sa Tích to chừng mấy trượng, trong miệng mọc răng nanh dài tới mấy thước, dáng vẻ dữ tợn đánh tới chỗ Thạch Mục.

Thân hình Thạch Mục lóe lên, dễ dàng tránh thoát được đợt tấn công của mấy con Sa Tích.

Sau một khắc, bóng người hắn xuất hiện phía sau một con Sa tích, cũng không sử dụng chân khí, một quyền đánh ra, đánh vào sống lưng con Sa tích.

Lực lượng thân thể của hắn hiện giờ vô cùng mạnh mẽ, con Sa tích này thực lực chỉ chừng Địa giai sơ kỳ, lúc này gân xương bị đánh gãy, thân thể bị đánh gãy thành hai đoạn.

Hai con Sa tích còn lại gào thét một tiếng, vội vàng chạy trốn về phía xa.

Chân Thạch Mục khẽ điểm, thân hình lướt tới, bay qua trên đầu hai con Sa tích kia.

Rầm rầm hai tiếng vang trầm thấp, hai con Sa tích này cũng như con đầu tiên, bị đánh nát thân thể.

Thân thể ba con Sa tích chậm rãi hóa thành lưu huỳnh vàng, tiêu tán, lưu lại ba viên châu màu vàng.

Thạch Mục lấy ra Huyền Khung lệnh, ánh sáng trăm viên bảo thạch bên trên đã biến mất sạch.

Cầm Huyền Khung lệnh trong tay giơ lên, ba viên châu màu vàng bay tới, hòa vào trong lệnh bài, bên trên lập tức có ba điểm sáng sáng lên.

Sau khi thu hồi lệnh bài, hắn không dừng lại lâu, phất tay lấy ra Phá Lôi kiếm, sau đó phóng lên trời cao, bay về phía xa, tìm kiếm vị trí đường hầm không gian của tầng này.

Có kinh nghiệm từ tầng thứ nhất, hắn cũng tạm thời buông lỏng cảnh giác, dù sao lấy thực lực của hắn hiện giờ, mấy tầng đầu không cần tốn nhiều tâm tư.

Sau ba ngày, hắn một đường thế như chẻ tre, đi tới không gian tầng thứ sáu.

Nơi này là một hải vực bao la, trên mặt biển phân bố vô số hòn đảo, chi chít như sao trên trời, sóng nước lấp lánh, cảnh vật nên thơ trữ tình.

Thạch Mục hơi ngừng lại giữa không trung, một lần nữa hóa thành một tia chớp bay về phía trước, bắt đầu tìm kiếm đường hầm không gian ở các hòn đảo trên đường đi.

Đến nơi này, huyễn thú gặp trên đường phần lớn chỉ thực lực Địa giai, thế nhưng đã bắt đầu xuất hiện huyễn thú thực lực Địa giai đỉnh phong.

Đương nhiên những huyễn thú này với Thạch Mục vẫn là quá mức nhỏ yếu, có điều hắn vì tiết kiệm chân khí, mặt khác lại không muốn leo tháp quá nhanh, vì vậy nên giả bộ tranh đấu mấy hiệp.

Căn cứ vào thân phận thực lực đệ tử Ly Trần tông hắn gặp trên đường, chính hắn hiện giờ đã thuộc về tốc độ leo tháp khá nhanh, nhưng bởi vì hắn vẫn luôn chú ý cho nên đến hiện giờ không tiêu hao chân khí gì cả, vẫn duy trì ở trạng thái tốt nhất.

Tuy rằng đến giờ hắn vẫn không gặp Yên La thế nhưng hắn hiểu rất rõ thực lực của Yên La, chắc chắn mạnh hơn mình, không cần lo lắng gì cả.

Bay gần nửa ngày trên hải vực, trên một hòn đảo, hai mắt Thạch Mục kim quang lưu chuyển, nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng như ẩn như hiện ở trên.

Thạch Mục vui vẻ trong lòng, thúc dục độn quang bay về phía đó.

Vào thời khắc này, trong không gian tầng thứ bảy, Yên La cầm trong tay một thanh vũ khí như chùy tím, dài chừng hai thước, bên trên mọc từng cây gai nhọn, mũi vô cùng sắc bén, đó chính là pháp bảo đắc ý của Lâm Đào, Tử Sa thứ.

Quanh nàng là mấy con huyễn thú hình sư tử, những huyễn thú này đã đạt tới Thiên Vị sơ kỳ, giờ khắc này vây nàng vào trong, mắt lộ hung quang.

Yên La nhíu mày lại, nhìn như nghiêm nghị ứng đối, thế nhưng trong mắt không hề lộ ra vẻ lo âu.

Một con huyễn thú hét lớn một tiếng, thân hình khổng lồ bay lên, đánh tới.

Dưới chân Yên La di chuyển, thân thể hóa thành một luồng tàn ảnh, biến mất không thấy đâu.

Xẹt xẹt một tiếng!

Một luồng huyễn ảnh màu tím lóe lên, mi tâm một con huyễn thú sư tử bị đâm ra một hang động to bằng nắm tay, gần như xuyên qua đầu.

Động tác của huyễn thú sư tử cứng đờ, sau đó thân thể nứt toác, hóa thành vô số lưu huỳnh xanh, tiêu tán.

Mấy con huyễn thú khác gào thét, đồng loạt xông tới chỗ Yên La.

Thân hình Yên La như bướm giữa vườn hoa, di chuyển nhanh nhẹn giữa đám huyễn thú.

Miệng đám huyễn thú kia gào thét liên tục, truy đuổi theo cái bóng của Yên La, thế nhưng không cách nào chạm được vào cô, cứ cách nửa nén hương liền có một con huyễn thú bị đâm xuyên đầu.

Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, mấy con huyễn thú bị giết sạch, thân thể tiêu tán, lưu lại mấy viên châu màu xanh.

Thân hình Yên La hạ xuống, lật tay lấy ra Huyền Khung lệnh bài, bên trên tỏa ra ánh sáng, mấy hạt châu bị hút tới, hòa vào bên trong, một trăm viên bảo thạch bên trên đã thắp sáng toàn bộ.

Quanh thân nàng lóe lên linh quang, đang định tiến lên, đột nhiên nghĩ tới điều gì, linh quang trên người tản đi.