Yên La không hề trả lời Thạch Mục, hai mắt nhìn về phía trước, cặp mi thanh tú khẽ nhíu lại, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Thạch Mục thấy vậy cũng không mở miệng hỏi gì nữa. Lần này sau khi Yên La tỉnh lại, dọc đường thường xuyên như vậy, hắn cũng quen rồi.
Yên La nhìn về phía xa, hắn lẳng lặng đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Vào thời khắc này, trước mặt có một đám ngươi đi tới, Thạch Mục theo bản năng dùng mắt quét qua, phát hiện những người này đều mặc trang phục xanh lam.
Cầm đầu là một thanh niên hoa phục màu xanh lam, tay cầm quạt giấy, nhìn giống một vị công tử văn nhã nơi thế tục, dường như mới tiến cấp Thiên Vị sơ kỳ, khí tức có chút không ổn định.
Tên thanh niên hoa phục này vẻ mặt hờ hững lẫn với vài phần kiêu ngạo tự tin, phần khí chất này giống như nắm giữ tất cả nhân sinh ở trong tay vậy.
Thạch Mục nhìn đám người này một chút liền chuyển dời ánh mắt đi.
Tên thanh niên hoa phục kia cũng nhìn hai người Thạch Mục, chỉ lướt qua Thạch Mục một cái lập tức rời đi ánh mắt. Nhưng khi hắn nhìn Yên La, biểu hiện trên mặt lập tức hoảng hốt, bước chân cũng lập tức dừng lại.
Thiếu nữ đồ trắng trước mắt như một đóa hoa quỳnh kiều diễm vừa nở rộ, đẹp tới mức khiến tim người phải ngừng đập.
Lại nói chiếc đồ trắng của Yên La này là Thạch Mục mua trên một tinh cầu, lúc đó vốn vì cảm thấy bộ y phục này thiết kế tinh xảo, có thể hoàn mỹ tôn lên thân thể uyển chuyển của Yên La.
Lúc này thương thế của nàng chưa khôi phục, khí tức có chút phù phiếm càng tăng thêm cảm giác nhu nhược, khiến người ta thương tiếc.
- Thiếu gia, sao vậy?
Một thanh niên ục ịch bên cạnh thanh niên hoa phục ngẩn ra hỏi.
Kẻ này cũng là một tên võ giả Thiên Vị, có một đôi mắt kim ngư, khí chất có phần âm trầm hèn mọn, lúc này nhìn theo ánh mắt thanh niên hoa phục, trong mắt lập tức hiện lên vẻ hiểu ra.
Thanh niên hoa phục nhìn tên nam tử béo một cái, nhãn thần xoay chuyển.
Nam tử béo nhìn Thạch Mục ở bên cạnh một chút, thấy cũng chỉ là Thiên Vị sơ kỳ, nở nụ cười xấu xa.
Hắn thấp giọng nói gì đó sát tới với thanh niên hoa phục, sau đó nhanh chân bước tới chỗ Thạch Mục và Yên La.
Bên cạnh thanh niên hoa phục, một nam tử trung niên khuôn mặt chữ điền thấy cảnh này, khẽ nhíu mày.
Tu vi người này đã đạt tới Thiên Vị trung kỳ, là người có tu vi tối cao trong đám người này, có điều lúc này hắn đứng sau lưng thanh niên hoa phục một bước, giống như là thủ hạ vậy.
Hắn khẽ thở dài một cái, có điều không hề nói gì, dường như đã quen với việc này.
Nam tử béo đi tới phía sau Yên La, quay đầu nhìn về một phía khác, thân thể lao tới chỗ Yên La.
Bịch một tiếng, nam tử béo khẽ thay đổi sắc mặt, thân thể giống nhưu đánh lên một bức tường đá cứng rắn.
Một luồng sức mạnh đánh tới, thân thể hắn không thể khống chế được, lảo đảo vài bước lui về sau, suýt chút nữa ngã trên đất.
Nam tử béo ngẩng đầu lên, sắc mặt thay đổi, không biết từ khi nào Thạch Mục đã đứng phía sau Yên La, vừa rồi chính mình đã đánh lên người hắn.
- Cút!
Ánh mắt Thạch Mục trở lên lạnh lẽo, có điều không mở miệng, chỉ dùng thần thức truyền âm.
Hắn không muốn quấy rầy Yên La.
Nam tử ục ích giận dữ, hắn thân là võ giả Thiên Vị, lại là khách khanh đại tộc thế lực số một số hai ở Minh Ngọc tinh, thường ngày dựa dẫm lực lượng thế gia đã sớm quen thói hung hăng bá đạo, chưa từng bị người quát thẳng như vậy.
- Hảo tiểu tử, bản đại gia đang đi đứng bình thường ngươi lại cố ý va chạm, có phải là chán sống không?
Nam tử béo giận dữ hét lên.
Âm thanh của hắn rất lớn, mọi người trên tường thành đều dồn dập nhìn tới, có điều sau khi thấy thanh niên hoa phục kia, không ít người đều dồn dập lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục có thêm vài phần đồng tình.
Yên La đứng ở ngay gần đương nhiên cũng nghe thấy âm thanh này, thân thể khẽ chấn động, quay đầu nhìn lại, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.
Thạch Mục sầm mặt lại, con mắt hơi nheo, lóe lên một tia âm lãnh.
- Đi thôi!
Yên La nhìn Thạch Mục một cái, nhẹ giọng nói, cất bước đi về phía trước.
Thạch Mục quét nhìn nam tử béo một cái, chuận bị theo Yên La rời đi.
- Đứng lại!
Nam tử ục ịch giận dữ quát một tiếng, thân hình lóe lên, nhào tới, một luồng ánh sáng xám từ trong tay bắn ra, đánh tới chỗ hai người, Yên La cũng nằm trong phạm vi bao phủ.
Thạch Mục quay đầu lại, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, thân hình hơi động, biến mất khỏi chỗ.
Ngay sau đó, một tiếng động thanh thúy vang lên, thân thể tên nam tử béo lấy tốc độ nhanh hơn bay ngược lại, liên tục đập xuống đất, trên khuôn mặt hiện một dấu tay rất rõ ràng, trong miệng chảy ra máu tươi.
Hắn giãy giụa ngồi dậy, biểu hiện trên mặt có chút mờ mịt, dường như chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Trên tường thành đột nhiên rơi vào yên tĩnh, đám người xung quanh và đoàn người thanh niên hoa phục đều có chút ngẩn ra.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
- Đứng lại!
Lần này đến lượt thanh niên hoa phục mở miệng, giờ khắc này sắc mặt hắn có chút khó coi, trong mắt lệ khí đại thịnh.