Huyền Giới Chi Môn

Chương 665: Xông vào (2)




Nơi cực tây đại lục Vân Hoang, trong một vùng núi non chập trùng, trên một đỉnh núi to lớn màu đen ở trung ương, xung quanh có mấy đỉnh núi cao trăm trượng như bảo vệ nó, thế như chúng tinh củng nguyệt.

Bên trên các ngọn núi xung quanh này đều là cây cối chằng chịt, cổ thụ chọc trời, rất nhiều kiến trúc tường đỏ ngói xanh thấp thoáng xen giữa, chỉ có đỉnh núi trung tâm này trọc lốc, lộ ra nham thạch đen sì, bên trên có duy nhất một tòa cung điện màu đen tọa lạc.

Đúng lúc này một tia sáng từ phương xa bỗng nhiên truyền tới, lơ lửng phía trên ngọn núi đen kia, lộ ra hai nhân ảnh, chính là Thạch Mục và Yên La.

Yên La lúc này tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng từ trong đôi mắt có thể thấy được tổn thương thần hồn của nàng đã khôi phục không ít.

Thạch Mục nheo mắt nhìn dưới chân, hai mắt kim quang lưu chuyển, một tấm lưới vàng hiện lên trong mắt.

Tấm lưới vàng này hình bát giác, chia ra lấy tám đỉnh núi làm các góc, dệt thành một vùng trận pháp phong cầm hình bát quái, bao trùm cả ngọn núi màu đen kia vào bên trong.

Thạch Mục phất một tay lên, Thanh Minh kiếm bắn ra, tạo thành một đường vòng cung giữa không trung, bắn về phía lưới vàng bát quái.

Phụt một tiếng.

Trên không trung ánh sáng xanh lưu chuyển, lóe lên, mặt ngoài tấm lưới lóe lên hào quang mấy lần, sau đó xuất hiện một vết nứt hẹp dài, sau đó lại nhanh chóng nối liền lại.

Hai người Thạch Mục và Yên La nhẹ nhàng hạ xuống, trước khi nối liền xuyên qua vết nứt kia, hạ xuống tỏa cung điện màu đen.

Hai người hạ xuống dưới, bên trong cung điện màu đen có mấy bóng người đi ra, cầm đầu là một lão giả gầy gò râu tóc bạc trắng, thân mặc đạo bào.

Người này tướng mạo hiền lành, râu dài phiêu dật, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, tu vi đã đạt tới Thiên Vị sơ kỳ.

Sau thân thể hắn còn có hai đạo sĩ trung niên, một đầu báo vẻ mặt hung ác, một người khuôn mặt nho nhã khí độ ôn hòa. Trong mắt hai người khi nhìn về phía Thạch Mục đều tràn ngập vẻ cảnh giác, chỉ là ánh mắt không tự chủ được thỉnh thoảng liếc nhìn Yên La.

- Vô lượng thiên tôn, xin hỏi hai vị đạo hữu đến từ đâu, vì sao không bẩm bám mà tự tiện xông vào tổng điện bản tông.

Lão đạo gầy gò vung phất trần lên, thi lễ đạo gia, mở miệng hỏi.

Hai người Thạch Mục và Yên La không hề ẩn giấu khí tức bản thân, tu vi cảnh giới lộ ra, vì vậy trong lời Huyền Thanh lão đạo tuy mang theo ý chất vẫn nhưng ngữ khí không hề kịch liệt. Dù sao khí tức hai người đối diện đều ở trên hắn, cho nên hắn cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Đúng lúc này, trên bầu trời có vài luồng hào quang sáng lên, từ mấy ngọn núi xung quanh bay tới.

Hào quan tản đi, trên đỉnh núi xuất hiện ba nam hai nữ, trên người đều mặc đạo bào.

Mấy người vừa hạ xuống đều dồn dập nhìn lại đây, chỉ là bao gồm cả hai tên đạo cô, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào người Yên La.

Những người này đều kinh ngạc vì trên thế gian này lại có dung nhan tuyệt mỹ tới vậy, quả thực giống như thần tiên trong loài người.

Chớ nói là ba tên đạo sĩ nam kia, cho dù là hai đạo cô cũng không tránh khỏi ngây người.

Thạch Mục thấy tình cảnh này không khỏi có chút đau đầu, thầm nghĩ ngày sau khi đi ra ngoài e rằng phải để Yên La cải trang cẩn thận, nếu không với dung nhan của nàng không biết phải kéo tới bao nhiêu phiền phức nữa.

Một tên đạo cô trung niên trong số đó lấy lại bình tĩnh, đột nhiên rút trường kiếm ra, chỉ về phía hai người Thạch Mục, lớn tiếng quát:

- Cuồng đồ nơi nào ăn gan hùm mật báo mà dám tới Huyền Trần môn ta ngang ngược?

- Trình sư muội chớ nóng vội, sư tôn còn chưa lên tiếng, người nói như vậy, sẽ khiến vị mỹ nhân ở đối diện kia cảm thấy đường đột đó.

Đạo sĩ trung niên ở sau lên tiếng nói.

Người này vành mắt đen, gò má gầy gò, giống hệt một tên sắc quỷ, vừa lén nhìn Yên La vừa lè lưỡi liếm môi.

Ánh mắt nhìn Yên La dừng lại ở những vị trí nhạy cảm, sắc mặt Thạch Mục trở lên lạnh lẽo.

Đạo cô trung niên kia sau khi nghe xong, trên mặt lộ vẻ chán ghét, không nói gì thêm, nhưng trường kiếm trong tay cũng không thu hồi lại.

- Linh Thanh, không được vô lễ, thu hồi kiếm lại!

Lão đạo gầy gò nhíu mày, mở miệng trách mắng.

- Dạ!

Đạo cô trung niên trên mặt hiện vẻ không cam lòng, nhưng vẫn thu trường kiếm lại.

- Ngươi chính là Huyền thanh sao?

Thạch Mục mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, chính là lão đạo. Hai vị có chuyện gì xin cứ nói.

Lão đạo gầy gò gật đầu nói.

- Sư tôn...

Thấy Thạch Mục gọi thẳng tên lão đạo gầy gò, mấy tên đạo sĩ kêu lên.

Tên đạo cô trung niên tên Linh Thanh kia hai mắt trợn tròn, làm thế nào cũng không thể tin vị sư tôn mình tôn kính như thần linh lại cẩn thận, khách khí với cặp nam nữ trẻ tuổi trước mắt này như vậy.

Mà khi hắn cẩn thận quan sát Thạch Mục, cảm nhận được khí tức từ trên người Thạch Mục tỏa ra, không tránh khỏi rùng mình.

- Cũng không có chuyện gì, hai ta đi ngang qua nơi này, muốn mượn truyền tống trận pháp của các người dùng một chút.

Thạch Mục nói.

- Cái gì...

- Lớn mật!

Mấy tên đạo sĩ kia lại quát lớn mấy tiếng, trên mặt hiện vẻ giận dữ.

Sắc mặt Huyền Thanh lão đạo cũng biến ảo một phen, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:

- Yêu cầu của hai vị thứ cho lão phu không cách nào thỏa mãn.

- Vì sao?

Thạch Mục cũng không cảm thấy ngạc nhiên, hỏi.

- Xem tu vi khí độ của hai vị hẳn cũng không phải người ở Yên Trần tinh ta, hẳn là biết tiên môn chân chính trong tinh vực mênh mông, Huyền Trần môn ta cũng là một nhánh rễ của Ly Trần tiên tông. Trận pháp truyền tống nơi này chỉ có khi nào tiên tông phái người tới mới có thể mở ra, ngoài ra nếu không phải khi Huyền Trần môn đối mặt với họa diệt môn, bằng không tuyệt đối không thể mở ra.

Huyền Thanh lão đạo mở miệng nói, nhấn mạnh hai chữ Ly Trần.