- Không được vô lễ!
Ngay khi bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm, một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Sau một khắc, cánh cửa bên hông đại điện bị đẩy ra, một lão giả tóc bạc bước nhanh ra, xuất hiện trước người nam tử ục ịch.
Thạch Mục nhìn lão giả này một chút, tu vi đã đạt tới Địa giai sơ kỳ, là ngươi tu vi tối cao trong môn phái.
Đám người nam tử ục ịch liếc mắt nhìn nhau, không dám cãi lời lão giả này, ánh sáng trên người tiêu tán, tên nam tử ục ịch cũng thu hồi thanh trường kiếm màu đỏ lại.
- Vãn bối Tông Hạc xin ra mắt tiền bối!
Ão giả tóc bạc đi tới trước người Thạch Mục, khom người thi lễ một cái, sắc mặt cung kính dị thường.
Mấy người khác thấy cảnh này, sắc mặt đều thay đổi, đưa mắt nhìn nhau.
- Không cần đa lễ, đứng lên đi.
Thạch Mục từ tốn nói, vung tay lên, một luồng lực lượng vô hình nhấc đối phương lên.
Sắc mặt lão giả tóc bạc lại thay đổi, biểu hiện càng thêm cung kính.
- Mấy người các ngươi còn không mau lại đây bái kiến tiền bối!
Lão giả tóc bạc quay đầu quát với mấy người xung quanh.
Thân thể đám người Ngọc Đỉnh thượng nhân chấn động, nào dám nói thêm gì, vội vàng đi tới, khom mình hành lễ với Thạch Mục.
- Khi trước đám vãn bối vô tri, vô lễ với tiền bối, mong người thứ tội!
Đám người Ngọc Đỉnh chân nhân cùng chắp tay nói.
- Tông Hạc, ngươi thân là thái thượng Lục Hợp tông, hẳn là phải biết về chuyện ta vừa hỏi chứ?
Thạch Mục không để ý tới mấy người, ánh mắt nhìn về phía lão giả tóc bạc, mở miệng nói.
- Bẩm tiền bối, cách nơi này về phía tây hơn hai ngàn dặm có một khu vực đầm lầy rộng lớn, sâu trong đầm lầy có một con Mãng Thương Cự Mãng, gần đầm lầy về phía bắc là Đề Hoàng sơn mạch, là nơi linh khí nồng nặc nhất trong ngàn dặm, do nơi này tràn ngập kịch độc, chướng khí, độc trùng xà thú đông đảo, trong đó có một con Bích Phệ Thiềm Thừ Địa giai hậu kỳ là khó dây nhất, được xưng là hiểm địa. Những nơi hơi xa khác cũng có vài chỗ có yêu thú Địa giai chiếm giữ, nếu tiền bối cần biết, ta có thể đánh dấu trên ngọc giản.
Lão giả tóc bạc cung kính nói.
- Được, vậy làm phiền ngươi.
Thạch Mục gật đầu.
Lão giả tóc bạc nghe vậy, lập tức lấy ra một khối ngọc giản, trên tay tỏa ra hào quang tím, nhắm mắt lại khắc.
Chỉ chốc lát sau, hắn mở mắt ra, hai tay dâng ngọc giản cho Thạch Mục.
Thạch Mục tiếp nhận ngọc giản, đưa thần thức thăm dò vào trong, phát hiện bảy tám chỗ có đánh dấu, trên mặt lộ vẻ hài lòng, khẽ gật đầu.
- Không biết tôn tính đại danh của tiền bối là gì? Chẳng lẽ ngài là sứ giả tiên nhân từ thượng giới hạ xuống?
Lão giả tóc bạc nghĩ tới điều gì, dè dặt hỏi.
Mấy người khác nghe vậy, sắc mặt thay đổi, ánh mắt lấp lánh nhìn Thạch Mục, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hỉ và nóng bỏng.
- Tiên nhân thượng giới...
Thạch Mục nhìn biểu hiện của đám người lão giả tóc bạc, nhíu mày lại.
- Tên của ta các ngươi không cần thiết phải biết, còn thân phận của ta cũng không phải sứ giả tiên giới gì cả.
Hắn mở miệng nói.
Đám người lão giả tóc bạc nghe vậy, trên mặt hiện sự thất vọng.
Thạch Mục cất ngọc giản đi, mở miệng nói:
- Ta còn có một vấn đề, nơi này của các người là nơi nào, tinh cầu này gọi là gì?
- Tinh cầu? Tinh cầu là gì?
Lão giả tóc bạc nghe vậy, ngẩn mặt hiện vẻ khó hiểu.
Thạch Mục thấy biểu hiện của lão giả tóc bạc, trên mặt ngẩn ra, sau đó lập tức cười một tiếng.
Viên tinh cầu này linh khí mỏng manh, tu vi những người trước mắt cũng rất thấp kém, hiển nhiên là giống như Thất tông nơi mình sinh ra, căn bản chưa từng nghe nói tới khái niệm tinh cầu.
- Không có gì, đại lục các người tên là gì?
Hắn hỏi.
- Bẩm tiền bối, nơi này là Vân Hoang đại lục, chúng ta ở phía nam đại lục.
Lão giả tóc bạc cung kính đáp.
- Hả, người có ngọc giản địa đồ đại lục Vân Hoang không?
Thạch Mục lại hỏi.
- Có, có.
Lão giả tóc bạc vội vàng nói, lấy ra một khối ngọc giản màu xanh, cung kính đưa tới.
Thạch Mục nhận lấy, thần thức tiến vào bên trong, rất nhanh đã lui ra, khẽ gật đầu, vung tay lên, hai khối linh thạch cực phẩm một vàng một xanh xuất hiện trên bàn.
- Được, đã phiền người giải thích cho ta nhiều như vậy, hai khối linh thạch này coi như là thù lao.
Hắn nói xong, trên người lóe lên ánh sáng lam, bay ra ngoài, lóe lên vài cái đã biến mất không thấy đâu.
Lão giả tóc bạc sững sờ, không nghĩ tới Thạch Mục nói đi là đi, những lời định nói chỉ có thể nuốt ngược vào lòng.
Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía hai khối linh thạch đặt trên bàn. Hai khối linh thạch này là linh thạch thuộc tính mộc và thổ, thế nhưng bên trong tỏa ra khí tức thuộc tính cực nồng nặc, sóng linh lực rất mạnh mẽ.
- Linh... linh thạch gì đây, sóng linh lực thật mạnh mẽ!
Trong lòng lão giả tóc bạc khiếp sợ, linh thạch tốt nhất hắn gặp cũng chỉ là linh thạch thượng phẩm, nhưng sóng linh khí từ hai khối linh thạch này tỏa ra gấp linh thạch thượng phẩm cả trăm lần.
Mấy người Ngọc Đỉnh thượng nhân vây quanh, liên tiếp phát ra tiếng kinh thán.
- Đại trưởng lão, đây là linh thạch gì?
Tên nam tử ục ịch mở miệng hỏi.
- Nếu ta đoán không sai thì đây chính là linh thạch cực phẩm trong truyền thuyết, không biết đã bao nhiêu năm chưa xuất hiện trên đại lục Vân Hoang ta.
Lão giả tóc bạc trầm ngâm một chút, thở dài một hơi, nói.
Hắn nói xong, phất tay không chút khách khí thu hai khối linh thạch cực phẩm lại, mấy người khác chỉ có thể đưa mắt nhìn theo, nuốt nước miếng, không dám nói thêm gì.
- Vị tiền bối vừa rồi không biết có thân phận gì, tùy ý đã ban thưởng hai khối linh thạch cực phẩm.
Ngọc Đỉnh thượng nhân nói.
- Bất kể như nào đi nữa, vị tiền bối kia tu vi cao thâm khó dò, e rằng đã đạt tới cảnh giới Thiên Vị.
Lão giả tóc bạc nói.