Đại điêu thấy Thạch Mục đứng im tại chỗ, động cũng không động, trong miệng lại phát ra tiếng kêu.
Vútttt
Một luồng hào quang xám được phun ra từ trong chiếc mỏ như móc sắt kia.
Luồng sáng xám vừa mới bắn ra, xoay tròn mãnh liệt, mưa chưa kịp rơi xuống đã bị luồng ánh sáng xám này cuốn vào, hóa thành một cơn lốc nước dài tới mấy trượng, kéo tới chỗ hai người Thạch Mục.
Nhưng vào lúc này, tay Thạch Mục nhấc lên, lòng bàn tay tỏa ra hào quang, tiện đà vung lên, sau đó ôm Yên La xoay người đi vào trong hang đá.
Chỉ thấy sau khi tia sáng trắng từ tay bắn ra, trong chớp mắt va chạm vào cơn lốc nước kia.
Không có tiếng nổ vang kịch liệt, chỉ nghe phụt một tiếng, cơn lốc nước vỡ thành hai nửa.
Ngay sau đó trên đầu con đại điêu kia cũng xuất hiện một đường máu.
Ầm một tiếng vang trầm thấp.
Cự điêu bị chia thành hai mảnh tốc độ không giảm, va chạm xuống mặt đất trước cửa sơn động, thân thể to lớn che kín nửa cửa sơn động.
Lúc này Thạch Mục đã bước vào trong hang, không thèm quay đầu nhìn lại, tiếp tục đi vào sâu bên trong.
Hang đá khá trống trải, nhưng vì do thiên nhiên hình thành nên rất không bằng phẳng. Thạch Mục ôm Yên La, trải qua mấy khúc quanh mới đi tới nơi sâu nhất, là một không gian lớn chừng mười trượng.
Nơi này cấu tạo như hầm mỏ vậy, phía trên có vài lỗ nhỏ, ánh sáng xuyên qua đó chiếu vào trong động, cộng thêm khoáng thạch bốn vách tường phản xạ, cho nên khá sáng.
Thạch Mục đưa mắt nhìn bốn phía, ở một góc trong hang động có một cái ổ bằng cỏ khô cũ kỹ, bên trong có bảy tám quả trứng khổng lồ màu xanh, cao hơn một người/.
Không cần nhìn cũng biết đây chính là sào huyệt trước kia của con đại điêu.
Thạch Mục đặt Yên La xuống một chỗ đất trống bằng phẳng, sau đó chuyển những quả trứng kia ra, chỉnh sửa lại cỏ khô một phen mới bế Yên La lên, cẩn thận đặt nàng vào trong.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, dù đây là sâu trong hang động nhưng không hề ẩm ướt, thậm chí có vài phần khô ráo, ấm áp.
Chỉ là khi Thạch Mục vạch một góc cỏ khô ra lập tức hiểu rõ.
Hóa ra ở bên dưới đống cỏ khô tràn ngập những khối viêm dương ngọc thạch hoặc to hoặc nhỏ, quá nửa là cự điêu chuẩn bị cho việc ấp trứng.
Sau khi dàn xếp xong xuôi, Thạch Mục lấy ra một chiếc áo bào xanh che trên người Yên La, sau đó ngồi khoanh chân ở bên cạnh, lấy ra linh thạch, đan dược điều tức.
Không biết qua bao lâu, Thạch Mục buông hai khối linh thạch đã biến thành màu xám trắng, chậm rãi mở mắt.
Vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đã giảm bớt không ít, hai mắt cũng nhiều thêm vài phần thần thái, vết thương do khi nãy tiến vào tinh cầu cũng đã khá hơn nhiều.
Ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn Yên La nằm trong đống cỏ khô, thấy hai mắt nàng vẫn đóng chặt, mi tâm nhíu lại, một lỏn tóc mai khoát lên gương mặt nhu hòa, có vài phần nhu nhược, thần sắc quả là một trời một vực so với trước.
Thạch Mục thấy vẻ thống khổ trên gương mặt nàng dù có chuyển biến tốt nhưng không hề có vẻ sắp tỉnh lại, không tránh khỏi nhíu mày.
Hơi chần chừ, hắn xoay tay lấy ra một bình sứ bằng ngọc tím, đổ ra một hạt đan dược vàng từ trong, đưa về phía miệng Yên La.
Hạt đan này tên là Đại Hộc đan, là một loại đan dược trung phẩm đẳng cấp cao nhất trên người hắn, có khả năng dẫn hồn hồi xuân và hủ cốt sinh cơ. Đây là viên duy nhất hắn chiếm được trong một lần chấp hành nhiệm vụ của liên minh.
Miệng Yên La đóng chặt, không cách nào ăn đan dược vào.
Thạch Mục không thể làm gì khác là bóp nhẹ vào gò má của cô, đưa đan dược tiến vào trong, tiện đà bàn tay tỏa ra ánh xanh nhu hòa, dẫn dắt viên đan dược kia tiến vào trong bụng.
Sau thời gian một chén trà, dược lực của viên Đại Hộc đan đã phát huy toàn bộ, Yên La vẫn mê man như cũ, thậm chí vẻ thống khổ trên vẻ mặt cũng không hề bớt đi nửa phần.
Thạch Mục thấy vậy, chỉ hơi trầm ngâm, bàn tay vung lên, một tòa tiểu tháp xoay tròn lơ lửng trên đỉnh đầu của Yên La, tỏa ra một luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Dưới luồng ánh sáng bạc này, Yên La đang nhíu mày cuối cùng cũng dãn ra vài phần.
Thạch Mục thấy vậy, trong lòng vui vẻ, xem ra đặc tính ngưng tâm tĩnh thần của Định Thần tháp có chút tác dụng.
Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện tháp này cũng chỉ có thể giảm bớt vài phần đau đớn của Yên La mà thôi, nếu muốn Yên La thức tỉnh căn bản là khó mà làm được.
Thạch Mục thở dài một tiếng, thu Định Thần tháp vào, giơ một tay của Yên La lên, đối nhau với bàn tay của hắn.
Trong miệng truyền ra từng đợt chú ngữ nhỏ bé, ánh sáng lam nhạt trên người tỏa ra, dập dờn như gợn nước, truyền từng sợi linh lực nhu hòa từ trong lòng bàn tay hắn xông qua bàn tay Yên La truyền vào trong cơ thể nàng.
Không lâu sau, Thạch Mục phát hiện vẻ thống khổ trên khuôn mặt xinh đẹp của Yên La dần thu lại, biểu hiện trở nên hòa hoãn, nhìn qua thì giống một thiếu nữ đang có một giấc mơ đẹp.
Lông mày Yên La giật giật vài lần, lúc đầu Thạch Mục còn tưởng nàng sáu tỉnh lại, mười ngón tay đang đối nhau không tự chủ được chụp vào nhau.
Nhưng khiến Thạch Mục thất vọng chính là cuối cùng Yên La cũng không hề tỉnh.